Vũ Phát bị tát vào mặt ngã xuống đất, gãy mất một cái răng và chảy máu mồm.
Một cái tát này khiến mọi người ở đây choáng váng.
Chuyện gì đã xảy ra? Có phải bọn họ đang nhìn nhầm không?
Vũ Phát ôm lấy hai má sưng tấy của mình, oan ức mà hỏi lại: “Anh Hùng, anh… anh đánh nhầm người đúng không?”
Trương Hùng đi tới và đá vào bắp chân của Vũ Phát một phát nữa.
“Tao đánh đúng là mày đấy. Con chó hoang này ở chỗ của tao cũng dám giở thói ngang ngược. Phải cho mày một bài học nhớ đời.”
Vũ Phát đau đớn gào khóc lăn lộn trên sàn nhà, hét lên: “Anh Hùng, tôi không có ngang ngược, tôi không có ngang ngược mà. Tại sao lại như vậy?”
Đúng vậy. Tại sao lại như này?
Các cấp dưới của Vũ Phát bây giờ cũng đang cảm thấy không hiểu.
Tiếng tăm của Trương Hùng bọn họ ít nhiều đều đã nghe qua, ở xã hội Hoa Hình này là người có sức mạnh thực sự.
Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng Vũ Phát là bạn bè của ông ta nên cả đám đều rất kích động.
Cho rằng giám đốc Vũ quen biết với Trương Hùng, cũng xem như bọn họ cũng gián tiếp quen biết ông ta.
Về sau khi ra ngoài cũng có thể khoe khoang.
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ được, việc đầu tiên Trương Hùng làm khi đi đến là trừng trị giám đốc Vũ trước.
Điều này họ không ngờ tới.
Trương Hùng hơi cúi lưng bước tới chỗ Vương Đông Quân, vẻ mặt có phần nịnh nọt nói:
“Hì hì. Không biết anh Vương…”
Đang nói, bất chợt thấy được ánh mắt của Vương Đông Quân nhìn về phía mình, lập tức đã hiểu.
Thậm chí còn thay đổi lời nói: “ Tối nay vậy mà anh Vương lại đi tới nơi này, thật sự là vinh hạnh cho tôi. Tối nay anh Vương cùng các bạn chơi đùa thoải mái, tôi sẽ trả hết.”
“Sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy chứ?”
Vương Đông Quân nở nụ cười phóng khoáng: “Không phải giám đốc Vũ đây có rất nhiều tiền sao? Cứ để ông ta trả tiền là được.”
“Hợp lý.”
Trương Hùng đột nhiên gật đầu.
Trong lòng lại đang căng thẳng, trên trán đổ mồ hôi, chửi rủa mười tám đời tổ tông của Vũ Phát.
Kể từ khi xúc phạm Vương Đông Quân và phải tự cắt tay trái của mình, bây giờ đối với Vương Đông Quân trong tâm lý gã có một bóng ma.
Nhiều lần nằm mơ thấy Vương Đông Quân đều giật mình tỉnh giấc.
Gã không dám khiêu khích, càng không có khả năng khiêu khích.
May mà hôm nay gã phản ứng rất nhanh.
Nếu chưa biết chuyện gì mà đã ra thể hiện, e rằng cuối cùng ngay cả tay phải cũng bị cắt luôn.
Hạ Niệm Chân không khỏi trợn to mắt khi nhìn thấy thái độ lễ phép của Trương Hùng đối với Vương Đông Quân.
Không thể tin được.
Vương Đông Quân làm thế nào mà lại quen biết với Trương Hùng?
Với lại nhìn vào mối quan hệ của hai người, Trương Hùng còn rất kính trọng anh.
Đồ đàn ông xấu xa này thì ra vẫn giấu cô rất nhiều việc.
Còn về Vũ Phát, lúc này ông ta đang cảm thấy oan ức và cay đắng.
Ông ta oai phong gọi người đến để đánh người, lại bị chính người mình gọi đến đánh cho một trận.
Nếu không phải vì sợ Trương Hùng, thì làm sao mà ông ta có thể nhịn được?
Đương nhiên, cho dù ông ta ngạo mạn đến thế nào, ông ta cũng biết tối nay muốn dạy dỗ Vương Đông Quân là không có khả năng.
Tốt nhất nên tạm thời nén giận, tìm cơ hội trả thù trong tương lai.
Thế là Vũ Phát loạng choạng đứng dậy, gượng cười nói: “Này. Tôi không biết, hóa ra là anh Vương cùng anh Hùng là chỗ quen biết, thực sự xin lỗi. Nếu mọi người đều đã ở đây rồi, như thế bây giờ chúng ta vào phòng riêng, tôi sẽ tự phạt uống ba chén. Chuyện này có thể bỏ qua được không?”
Trương Hùng nhìn Vương Đông Quân, chờ đợi.
Ánh mắt Vương Đông Quân nhìn về phía Vũ Phát, nói nhẹ: “Ông có biết sai lầm không thể tha thứ nhất của ông là gì không?”
“Là gì?”
Vũ Phát sững sờ, có phần không hiểu.
“Nói năng thô lỗ với vợ tôi.”
Đôi mắt đen của Vương Đông Quân lóe ra tia sáng lạnh lẽo, giống như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn: “Tự uống phạt ba chén là hết chuyện? Như vậy là xong rồi sao?”
Cơ thể Vũ Phát run lên trong trong tiềm thức.
Ông ta cứ tưởng Vương Đông Quân chỉ là một người tầm thường, nhưng hóa ra lại là chồng của người phụ nữ xinh đẹp này?
Nghĩ lại những điều mà mình đã nói lúc nãy, cực kỳ hối hận.
Điều này có thể sẽ rắc rối.
“Vậy thì… Vậy thì làm sao để anh tha thứ cho tôi?” Vũ Phát ngập ngừng hỏi.
“Dễ thôi.”
Khóe miệng Vương Đông Quân hiện ra nụ cười lạnh nhạt, nói: “Chỉ cần giám đốc Vũ hát một bài là được rồi. Không phải ông thích hát nhất bài “Tình yêu người kéo thuyền”sao?”
“Tình yêu người kéo thuyền”?
Vũ Phát hơi ngạc nhiên.
Ông ta biết Vương Đông Quân đang cố tình dùng bài hát này để chế nhạo mình.
Nhưng có gì khác nhau đâu?
Chẳng phải chỉ là một bài hát thôi sao, chỉ cần hai hoặc ba phút là xong xuôi.
Vì thế nhanh chóng gật đầu: “Có thể hát được. Bài này là tôi hát hay nhất. Ha ha.”
Năm phút sau.
Trong một phòng nào đó.
Trên một chiếc bàn uống nước, nữ thư ký thấp thỏm quỳ ở đó trên tay cầm micro.
Bên dưới chân bàn được buộc bằng một “sợi dây” được tạo ra bằng cách nối các dây thắt lưng của tất cả các nhân viên nam của Vũ Phát.
Đầu kia của “sợi dây”, Vũ Phát cởi trần mặc quần đùi, vác “sợi dây” trên vai.
Lúc này, trên mặt Vũ Phát đầy xấu hổ, lúng túng và tức giận.
Không ngờ rằng, vậy mà bây giờ đang phải diễn theo nội dung bài hát “Tình yêu của người kéo thuyền”.
Vương Đông Quân ngồi trên sô pha, uống một ngụm bia rồi nói: “Bắt đầu thôi.”
Tinh tinh tinh.
Nhạc đã vang lên.
Vũ Phát hé miệng ra, giọng như muốn khóc hát: “Em gái, em ngồi ở đầu thuyền, anh thì đi lại trên bờ. Từ từ anh kéo dây thuyền yêu thương…”
Vừa hát vừa kéo sợi dây đi về phía trước.
Bàn uống nước kêu cót két và di chuyển trên sàn.
Nữ thư ký quỳ trên bàn uống nước hát theo: “Em đây ngồi ở đầu thuyền, anh ơi, anh ở trên bờ, đậm tình đôi ta…”
Cùng lúc đó, các nam nhân viên của Vũ Phát đứng thành một hàng bên cạnh, hai tay nắm lấy dây thắt lưng, phụ trách hát bè, cực kỳ xấu hổ.
Các nữ nhân viên xấu hổ muốn chui xuống đất.
Ngược lại, Trương Hùng và các anh em của mình không ngại ngần cười ha hả.
Còn có người thấy vậy lấy ra điện thoại di động quay lại video, dự định gửi cho bạn bè xem.
Ngay cả Hạ Niệm Chân cũng cho rằng lúc đầu Vương Đông Quân muốn làm như vậy có chút thô tục.
Nhưng lúc này cũng thấy thích thú, che miệng cười.
Nên biết rằng bốn chân của chiếc bàn uống nước có tác dụng chống ma sát rất tốt, lại có người ngồi lên, muốn kéo được nó di chuyển thì vô cùng tốn sức.
Hát chưa được nửa bài, Vũ Phát cũng đã mệt lả người, đầu đổ đầy mồ hôi, hai chân như nhũn ra.
Vừa lúc đó nữ thư ký còn hát: “… anh mồ hôi nhễ nhại, trong lòng em nước mắt đã rơi, em chỉ mong …”
Vũ Phát tức giận đến mức suýt chửi thề.
M* kiếp.
Đúng là mình đang đổ mồ hôi.
Có thật sự là trong lòng cô đang rơi nước mắt?
Biết vậy bình thường chăm chỉ giảm béo, thì lúc này đã đỡ khổ sở.
Mẹ nó, đúng là gánh nặng.
Đương nhiên, những uất ức này chỉ có thể nói ra trong lòng.
Không dám có bất kỳ hành động sơ suất nào.
Đề phòng chính mình không thể hiện tốt, Vương Đông Quân lại cho hắn cởi truồng ngồi bàn uống nước hát “Cho hỏi đường ở phương nào”, như vậy thật sự là quá xấu mặt.
Ba phút rưỡi sau.
Bài hát “Tình yêu người kéo thuyền” cuối cùng đã hoàn thành.
Trong phòng òa lên các tiếng vỗ tay, hò reo.
“Hộc hộc hộc.”
Vũ Phát mệt quá ngồi bệt xuống đất không đứng dậy được, lưỡi thè ra ngoài.
Vương Đông Quân đứng dậy đi tới, giơ ngón tay cái lên: “Giám đốc Vũ tài năng quá. Năm nay Lễ hội do Hoa Hình tổ chức, ông phải tham gia, tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
Nói xong, anh bước ra phòng mà không quay lại nhìn.
Hạ Niệm Chân, Trương Hùng và những người khác theo sau đi cùng.