Đã qua bốn ngày kể từ khi Tô Nhiên Linh bắt được Tê Giác. Sau hôm đó, mọi người ai nấy đều thi nhau đi đào hố bắt thú. Tô Nhiên Linh với vai trò là "người sáng tạo ra bẫy" cũng vui vẻ đi theo góp nhiệt, thi thoảng lại khoa tay múa chân: cái này đào nông quá, đào sâu thêm một ít; mấy cái kia đào sát quá, cách nhau ra.... thể hiện tư thế bề trên của mình.
Vì vậy dạo gần đây Lai Hinh rất rảnh rỗi. Sáng sớm không còn phải đi săn thú, ăn sáng xong liền đi tìm đám Bốn Béo tám chuyện. Thi thoảng lại tản bộ ra cánh rừng xung quanh, thuận tiện lại bắt vài con gà con cá nướng ăn chơi. Cuộc sống có thể xem như là "sung túc an nhàn".
Cho đến một buổi chiều, khi Lai Hinh vừa từ bên ngoài trở về, đã thấy một bóng người đứng đợi sẵn. Chính là đồng đội Jenny đã lâu không gặp của cô. Nếu như nói, cô chán ghét Tô Nhiên Linh, thì đối với Jenny, Lai Hinh lại có cảm giác như là đồng nghiệp. Không xa lạ nhưng lại cũng không quá thân quen. Đơn giản chỉ là những người cùng cảnh ngộ, nương tựa vào nhau.
Jenny thấy Lai Hinh đi tới thì lập tức chạy lại nắm lấy tay cô, nói nhỏ: "Lai Hinh, tôi... tôi có việc muốn nói."
Vừa nói vừa dáo dác đưa mắt nhìn xung quanh, như sợ bị ai đó phát hiện. Lai Hinh nhìn bộ dạng này của cô cũng hiểu được là chuyện không đơn giản, liền vỗ nhẹ mu bàn tay Jenny, bảo: "Vào nhà trước đi!"
Jenny lập tức gật đầu. Vừa vào đến trong nhà liền không kìm được gấp gáp kéo Lai Hinh ngồi xuống nói nhanh: "Lai Hinh, đêm qua tôi thấy được, Tô Nhiên Linh có súng."
"Súng? Cô chắc chứ?" Lai Hinh không cấm khỏi cau mày.
Jenny gật đầu như giã tỏi: "Chắc chắn, đêm qua lúc cô ta lấy đồ trong balo, tôi vô tình liếc qua, liền thấy được bên trong có súng. Hơn nữa... hơn nữa còn có tới hai khẩu."
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc lâu, Jenny có vẻ rất sợ hãi, Lai Hinh phải liên tục an ủi mới làm cô an lòng. Trước khi rời đi, Lai Hinh còn không quên dặn Jenny lúc trở lại phải bình tĩnh, cứ xem như bản thân không nhìn thấy gì, đừng quá lo lắng là được.
Nhìn bóng lưng Jenny đi xa, Lai Hinh không khỏi rơi vào trầm tư. Ngày đó lúc ở trên vách đá, khi Diệp Lục chạy lướt qua, cô liền vô tình thấy được Tô Nhiên Linh vội vàng dấu đi thứ gì đó vào người. Lai Hinh đã từng nhớ về tình cảnh lúc đó, mường tượng qua lại trong đầu rất nhiều lần. Bản thân đã liên tục tiếp xúc với vũ khí trong nhiều năm qua, cô không thể nhầm được, đó chắc chắn là một khẩu súng lục loại nhỏ dành riêng cho nữ. Nếu như lúc đó Nhanh Nhảu không nhảy lên cản lại con sói kia, thì bây giờ trong tộc cũng đã xuất hiện thêm một thú hộ vệ nữa rồi.
Cho dù là ai đi chăng nữa, đột nhiên phát hiện người bên cạnh mình có súng thì cũng sẽ cảm thấy bất an, lo sợ. Hơn nữa người kia lại có quan hệ không mấy tốt đẹp với mình. Nếu là ở bình thường thì không nói gì, nhưng đây lại là thế giới hoang dã xa lạ. Ai biết được hôm nào đó đang vui vẻ đi dạo, đột nhiên đầu bị thủng một lỗ, hai mươi mấy cái xuân xanh chưa kịp tận hưởng thì thoáng chốc đã phải vẫy tay bai bai cuộc đời rồi.
Lai Hinh ngao ngán thở dài. Còn tính thư thả thêm vài ngày, nhưng có vẻ như có người lại kím việc cho cô rồi.
Lai Hinh không kìm được đánh ngáp một cái. Sáng nay trời chưa sáng thì cô đã lẻn ra ngoài chơi, bây giờ thực sự rất buồn ngủ.
Vừa quay người định vào nhà đánh một giấc thì trên vai đã bị một cánh tay quàng chặt.
"Hà Hà! Lai Hinh, dạo này cô có vẻ rãnh rổi nhỉ?"
Lai Hinh bất giác rùng mình, khóe miệng không ngừng co rút nặn ra một nụ cười khổ: "Nào... nào có... tôi cũng bận lắm..."
Không kịp cho Lai Hinh phản ứng, Bốn Béo đã lập tức gông cổ cô lôi đi: "Đi, đi nhổ lông gà, tối nay lại cho cô đồ ăn ngon."
Lai Hinh bất lực khóc không ra nước mắt. Lúc trước còn có chút e dè vì địa vị cô quá cao, bây giờ chưa tới mấy ngày, thì đã hoàn toàn quay ngược một trăm tám mươi độ thế này. Làm cô thật sự là không biết nên vui hay buồn đây.
Nhờ phước đức cái hố của Tô Nhiên Linh mà dạo này thức ăn trong tộc phong phú hơn hẳn. Ngày nào đám thú đực cũng vác về hơn mấy chục con thú lọt hố. Sung túc đương nhiên lại nghĩ tới ăn chơi,vì vậy đêm nay trong tộc lại mở tiệc, lý do tất nhiên là để cảm ơn Tô Nhiên Linh rồi. Chỉ khổ thân đám Bốn Béo, còn liên lụy cả cái thân già này.
Lai Hinh vừa cắt cổ gà vừa mếu máo nhìn Bốn Béo ai oán - Sáng nay đã trốn như vậy rồi mà vẫn không thoát. Ô Ô!
Sao Đêm thở gấp từ bên ngoài chạy vào:
"Biết gì không? Tối nay thủ lĩnh Công Đa cũng đi ra đó!"
"Cái gì? Bình thường cho dù có là thủ lĩnh tộc Ưng tới cũng không thèm nhìn một cái, sao hôm nay lại đột nhiên muốn đi ra?" Bốn Béo ngạc nhiên mở to hai mắt.
"Còn phải hỏi sao? Tất nhiên là vì "Bẫy Vạn Năng" của giống cái Tô Nhiên Linh kia rồi!"
Nghe cái tên này làm Lai Hinh xém chút thì phụt cười. Chỉ là đào một cái hố, rồi trải lông thú và ít lá lên trên mà Tô Nhiên Linh lại cho nó một cái tên hoa lệ như vậy. Nếu người không biết, còn tưởng là cái bẫy của cô ta không chỉ biết sập thú, mà còn có thể lau nhà, rửa chén nửa đấy. Vạn năng? Ôi thôi, cười chết mất!
Gần đây rảnh rỗi thường đi lòng vòng xung quanh nên những chuyện ở nơi đây cô đại khái cũng biết được không ít. Tộc Hổ này lấy vách đá làm nơi sâu nhất, từ đó mở rộng ra phân thành bốn lớp.
Những thú đã lớn tuổi thích yên tỉnh, sống ở lớp trong cùng gần vách đá. Thức ăn hàng ngày đều là do thủ lĩnh và các thú hộ vệ đích thân đưa đến, bình thường rất ít khi xuất hiện hoặc ra khỏi tộc. Xung quanh đều được rào kỹ bằng tường gỗ cao, các thú bình thường căn bản không được phép ra vào.
Lớp kế tiếp chính là nơi ở của thủ lĩnh và thú hộ vệ. Có thể nói là nhà cao cửa rộng, chỉ cần có sức mạnh, có năng lực thì có thể tùy ý mở rộng nhà theo ý thích. Vì vậy nhà của thú hộ vệ đều là do tự bản thân họ xây nên.
Lớp thứ ba chính là nơi ở của các giống cái. Gần với lớp hai nhất chính là nhà của các giống cái xinh đẹp, tiếp đến dọc ra ngoài lần lượt là nhà của bọn Bốn Béo và các giống đực yếu ớt.
Mặc dù mang tiếng là thú hộ vệ nhưng Lai Hinh cũng chỉ ở lớp ba. Căn nhà cô được cấp chỉ cách nhà của bọn Hoa Đỏ, Tô Nhiên Linh và Jenny hai căn. Về phần lý do thì tất nhiên là Lai Hinh không thể tự mình vác gỗ xây nhà như những thú nào đó rồi. Vả lại cô cũng không quan tâm, dù sao cũng không ở lại lâu, đương không lại đi tốn sức không đâu làm gì?
Lớp ngoài cùng là cho các thú đực thông thường, bọn họ dựng nhà thành vòng cung bao quanh tộc. Vừa là để ở, vừa là canh gác cho mọi người trong tộc.
Về phần thủ lĩnh Công Đa gì đó Lai Hinh cũng chưa từng thấy qua, chỉ biết là nhân vật lớn, không nên trêu chọc.
"Lai Hinh, cô lại ngồi thẩn thờ cái gì đó, nhanh cái tay lên xem nào!"
Bốn Béo đột nhiên rống lên làm Lai Hinh giật nảy mình, lập tức tăng nhanh tốc độ trên tay. Ôi ôi, cái thân tôi sao khổ thế này!
------
Lai Hinh mệt mỏi lê lết về đến trong nhà, vừa vào phòng liền ngã nhào lên đống da thú dưới đất. Hai tay thỏng dài vẫn còn đang không nhừng run rẩy. Lai Hinh thề, đời này cô không bao giờ ăn gà nữa. Nhổ lông gần hai mươi còn gà, tay này đã sắp không còn là của cô nữa rồi.
"LAI HINH!"
"Làm gì đó, mau ra đi, tiệc sắp bắt đầu rồi!"
Lai Hinh lăn một vòng, kéo đám da thú trùm lên người, nói vọng ra: "Không ăn, không ăn, không ăn đâu!"
Vừa nói xong thì da thú trên người đã bị một lực mạnh kéo tuột: "Đồ ăn ngon như vậy mà cô nỡ bỏ à? Mau dậy đi, nhanh lên."
Sao Đêm vừa nói vừa cùng Bốn Béo lôi người Lai Hinh.
"Nhưng mà tôi buồn ngủ lắm, tôi muốn ngủ cơ!"
"Có ăn ngon như vậy còn ngủ cái gì? Ăn xong rồi về ngủ, mau dậy đi!"
Trắng Tinh bên cạnh nhìn bộ dạng hai mắt dính chặt không chút khe hở nào của Lai Hinh, thì lắc đầu khuyên nhủ: "Thôi cứ để cô ấy ngủ, lát nửa chúng ta lại mang thức ăn đến."
Lai Hinh nghe vậy liền gật đầu lia lịa: "Đúng Đúng Đúng!"
Bốn Béo nghe vậy thì chẹp miệng: "Đúng cái gì mà đúng, không mang gì hết, cho cô đói chết!"
Nói xong liền ném Lai Hinh quay lại vào ổ. Lai Hinh không chút để ý liền lăn một vòng cuộn đống da vào người. Trước khi đánh cờ với Chu Công còn không quên dặn lại: "Nhớ mang gà nướng cho tôi, mang nhiều nhiều chút!"
Hình như lúc nảy cô có thề gì đó thì phải?
Đám Bốn Béo thấy cô ngủ rồi thì cũng nhanh chóng rút lui. Căn phòng thoáng chốc trở lại yên tĩnh.
Trời lúc này đã tối hẳn, mọi người trong tộc đều đã tụ tập đến nơi mở tiệc, chỉ còn để lại vài ba thú gác đi tuần xung quanh. Ánh sáng lửa cháy ấm áp và mùi thịt nướng thơm phức hòa quyện vào không trung, lan tỏa khắp nơi.
Lai Hinh choàng dậy mở lớn hai mắt. Đôi con ngươi tinh tườm hoàn toàn không có chút buồn ngủ - Trời khuya trăng sáng, bóng tối không người. Thật thích hợp để làm chuyện xấu nha!