Nuôi Rồng Dưỡng Già

Chương 14: Đào Hố



Lai Hinh nằm trước hiên nhà, hai tay vắt sau đầu làm gối, đưa mắt ngước nhìn bầu trời xa xăm.

Trời đêm ở dị giới không khác là mấy so với bầu trời trên Trái Đất. Cũng có mây bay, trăng sáng, sao thưa đầy đủ. Đúng vậy! Đây là dị giới, không còn là Trái Đất mà cô đã từng biết. Cho dù cô có muốn, thì sau hàng loạt những chuyện đã xảy ra, cũng không thể lại phủ định sự thật này.

Bằng một cách thần kỳ nào đó mà cô - Lai Hinh cùng hai người nữ khác đã trực tiếp xuyên qua, lạc đến cái thế giới kỳ dị này.

Haiz - Càng nghĩ lại càng cảm thấy vi diệu! Lai Hinh buồn chán thở dài. Vừa lật người chuẩn bị ngồi dậy thì khóe mắt liền trông thấy có gì đó lướt qua, cô lập tức bật lên nhìn kỹ, xác định bản thân thật sự không có nhìn lầm. Sau dãy nhà sàn cách đó không xa, quả thật có loáng thoáng bóng người đang làm gì đó. Hơn nữa không chỉ một, mà có tới ba người.

Máu tò mò nổi dậy, tinh thần lập tức được đề cao. Dù sao cũng không có việc gì làm, nằm đây than thở cũng không giúp ích được gì, chi bằng... Ừm, đi hóng, biết đâu lại có kịch hay mà xem. Đêm khuya thanh vắn, lén lén lút lút, thấy sao cũng là có chuyện...

Ba người vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, vô cùng cảnh giác như chuột trộm thóc, làm Lai Hinh theo sau cũng phải liên tục thập thò trốn tránh. Mất một lúc lâu, cả ba mới tiếp cận được hàng rào gỗ quanh tộc, nhưng xui xẻo thay, vừa lúc nơi đó lại có thú gác.

Ba người dừng lại, núp mình dưới một căn nhà ( bên dưới nhà sàn thường rỗng, dùng để đựng các loại chum vại chứa nước...), có vẻ như đang thương lượng gì đó, khoảng chừng ba phút sau, một người từ phía dưới chui ra, nhằm về hướng thú gác mà đi. Lai Hinh núp ở một cột nhà cách đó không xa, vừa vặn thu được mọi thứ vào mắt.

Một áng mây nhẹ trôi, ánh trăng bị che khuất nảy giờ lập tức lộ ra, nương theo ánh sáng, Lai Hinh liền rõ ràng thấy được người đang đi đó chính là Tia Chớp. Lại nhìn về phía dưới nhà, cô không khỏi cười nhẹ.

Tưởng là ai, hóa ra là đồng đội chuyên kéo lùi của cô - Tô Nhiên Linh và con thú to lớn Cự Phách.

Tia Chớp đến nói chuyện làm phân tán sự chú ý của thú gác, Cự Phách liền nhanh nhẹn vác theo Tô Nhiên Linh vòng sang một hướng gần đó, cong người nhảy ra khỏi rào. Rào này chỉ được làm đơn giản từ mấy thanh gỗ lớn, cao hơn ba mét cắm kề sát nhau, không hề vót nhọn, chủ yếu dùng để ngăn đám thú lạ bên ngoài tràn vào, bảo vệ cho giống cái và các thú yếu trong tộc.

Mặc dù là vậy, nhưng đối với nhân thú cường tráng khỏe mạnh như Cự Phách, thì chỉ cần nhún nhẹ một cái liền có thể dễ dàng thoát ra. Về phần Lai Hinh lại có chút khó, nhưng... ai bảo cô đến từ thế giới tràn đầy công nghệ cao hơn nữa lại còn là đặc công đây? Lai Hinh nhún vai, xoay nhẹ chốt khóa của thắt lưng, một lỗ nhỏ được mở ra, cô nhắm nơi cao nhất trên khối gỗ, tay bóp mạnh hai đầu cạnh khóa. Một sợi dây từ giữa nhanh chóng bắn ra cắm chặt vào cột, kéo theo Lai Hinh bay vụt lên cao, vượt qua đám rào gỗ, cô lộn một vòng giữa không trung, thuận lợi tiếp đất.

Vì để đề phòng lúc bắn dây vào cọc phát ra tiếng kêu, Lai Hinh cố ý chọn một chỗ khuất cách xa hai người Tia Chớp và thú gác.

Cô hơi vỗ vỗ ngực. Hú hồn, vừa qua được thì đã nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ bên kia truyền tới. Lai Hinh cảm thán: Gác đêm! Không phải là đùa!

Lai Hinh vòng về chỗ rào cũ, tìm một bụi cây rậm rạp núp vào. Hai người Tô Nhiên Linh và Cự Phách đã sớm không thấy đâu. Nhưng Lai Hinh không qua tâm, dù sao vẫn còn một kẻ đang kẹt bên trong, hắn không vội, cô vội cái gì?

Quả nhiên, đợi một lúc liền thấy Tia Chớp hóa thú phi ra khỏi rào. Thú gác làm nhiệm vụ bảo vệ, không để giống cái tùy tiện đi lại vào ban đêm, nhưng còn đối với giống đực như Tia Chớp, chỉ cần lấy đại vài cái cớ, liền có thể thuận lợi ra ngoài. Tên này nói chuyện lâu như vậy mới chịu đi ra, hẳn là để câu giờ cho bọn Tô Nhiên Linh thuận lợi chạy xa.

Sau khi Tia Chớp ra ngoài cũng không ở lại lâu mà lập tức chạy nhanh về một hướng. Lai Hinh nhanh chóng đuổi theo. Cũng may là quãng đường không xa, đi không bao lâu liền thấy được hai người Cự Phách và Tô Nhiên Linh đang chờ sẵn.

Lúc nãy đang ở trong tộc, mùi hương hỗn loạn, Lai Hinh có thể thuận lợi tiếp cận mà không lo bị hai con thú kia ngửi thấy. Bây giờ đã ra tới bìa rừng, quang cảnh thoáng đãng, cô sợ bị ba người phát hiện, nên cũng không dám lại gần. Lai Hinh thu người nép vào một bụi cây xa, âm thầm đưa mắt quan sát tình hình.

Chỉ thấy Tô Nhiên Linh vừa nói vừa chỉ loạn dưới mặt đất xung quanh, hai người Tia Chớp và Cự Phách liền nhanh chóng căng móng vuốt, cúi người liên tục đào hố.

Lai Hinh gãi đầu khó hiểu - Cái gì vậy, ban đêm không ngủ, lại lôi nhau ra bìa rừng đào hố làm cái gì vậy? Bộ tính...

Một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu. Lai Hinh cong lên khóe miệng, nghĩ thầm - Ra là có người sắp không kiên nhẫn được rồi nha!

Lai Hinh cũng không có tiếp tục ở lại, lần theo đường cũ mà về. Trời cũng đã khuya, nếu như còn không ngủ, cô sợ đến mai đám thú kia tới kêu lại dậy không nổi.

Một đêm không mộng mị.

Trời còn chưa sáng, bên ngoài đã truyền đến nhiều tiếng ồn ào. Trái với thường ngày, Lai Hinh lập tức tỉnh táo mở to hai mắt - Kịch hay đến rồi đây!

Lúc Lai Hinh ra tới thì người bên ngoài đã tụ lại thành một đám đông. Cô liếc mắt một cái liền vừa vặn nhìn thấy được người quen, vội đi qua kéo tay Bốn Béo hỏi chuyện: "Bốn Béo, có chuyện gì mà mới sáng ra đã ồn ào như vậy?"

Bốn Béo vừa thấy người đến là Lai Hinh cũng liền tươi cười vỗ tay cô trả lời: "Còn không phải là vì giống cái Tô Nhiên Linh kia săn được thú lớn sao? Nghe nói là không tốn chút hơi sức nào liền bắt được. Bắt được một con Tê Giác lớn! Trời ạ, thật sự là quá giỏi, nên biết loài này rất khỏe, bình thường muốn bắt thì cũng phải cần tới hơn mười giống đực phối hợp, săn rất lâu, còn bị thương không ít. Vậy mà, cô ấy nói là dùng cái gì đó..."

Bốn Béo nói tới đây liền quên mất chính đề, liên tục vò đầu gãi tai. Lai Hinh bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Bẫy"

"Đúng đúng đúng, chính là bẫy, không cần tốn sức, chỉ cần đợi một chỗ liền có thể bắt được. Ấy, Lai Hinh, cô cũng biết cái này sao?"

Nói rồi lại vỗ đầu một cái: "À tôi quên mất, các cô là cùng một tộc, cô ấy biết, khẳng định là cô cũng biết. Không ngờ giống cái Tộc Vượn vừa xinh đẹp, mạnh mẽ, lại còn tài giỏi như vậy. Ôi! Ghen tị quá đi mất! Sao tôi sinh ra lại không phải là thú tộc Vượn chứ...."

Bốn Béo còn liên tục cảm thán một đống gì đó. Lai Hinh cười cười lấy cớ "ngủ chưa đủ, cả người mệt mỏi" liền rời đi. Trên đường trở về liền vừa vặn bắt gặp Diệp Lục, hỏi ra liền biết hôm nay không phải đi săn. Lai Hinh vui vẻ về ổ đánh thêm một giấc. Lâu lâu được một bữa thế này cũng là nhờ công sức của Tô Nhiên Linh nha!

Mọi người liên tục vây xem, nhìn đống thú bắt được trên đất mà trầm trồ khen ngợi, làm nội tâm Tô Nhiên Linh dần lấy được cân bằng. Từ lúc đến đây, mọi hào quang đều bị Lai Hinh kia cướp mất, bản thân Tô Nhiên Linh cô lại trở nên mờ nhạt. Nhưng như vậy thì thế nào, không phải chỉ là săn thú thôi sao? Lai Hinh bắt được một thì Tô Nhiên Linh này liền có thể tóm mười.

Lại nhìn Tia Chớp và Cự Phách gần đó đang cười vui vẻ kể lại chuyện đào bẫy. Tô Nhiên Linh không khỏi hừ lạnh trong lòng. Hôm qua còn nói cái gì mà ban đêm giống cái không thể ra ngoài, kiên quyết không thể phá luật, bắt cô phải nịnh nọt nguyên một ngày mới chịu đưa đi đào hố. Bây giờ được như vậy, còn không phải là nhờ Tô Nhiên Linh cô đây sao?

Nhớ lại lúc sáng khi bị con Tê Giác khổng lồ đó dí chạy, trong lòng Tô Nhiên Linh không khỏi hiện lên ngoan độc. Nói cái gì mà giống cái là trân quý, phải hết lòng ra sức bảo vệ, vậy mà lại dám bỏ cô một mình giữa rừng chịu thiệt. Nếu như không phải là cô thông minh, thì có lẽ bây giờ đã táng thân dưới chân của con quái vật đó rồi.

Tuy nói là vậy, nhưng toàn bộ công việc đào hố đều bị thảy cho Tia Chớp và Cự Phách. Cả hai bị Tô Nhiên Linh xem như lao công, chỉ qua chỉ lại hết đào đông lại đào tây, cũng may sức hai người không phải là bình thường, đào đến hơn nửa đêm liền xong.

Lúc hai người đào xong thì Tô Nhiên Linh đã mệt mỏi ngồi tựa vào một gốc cây ngủ quên từ lúc nào. Tia Chớp và Cự Phách cả người đầy đất, sợ làm bẩn đến giống cái nên không dám lại gần đánh thức cô. Chỉ lẳng lặng đi tìm bờ sông rửa sạch. Khi trở lại thì trời cũng đã gần sáng.

Tô Nhiên Linh đang ngủ thì chợt cảm thấy mát lạnh trên mặt, tiếng phì phò bên tai làm cô khó chịu không kìm được đưa tay lên hất. Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn làm Tô Nhiên Linh giật mình, cô mở mắt ra liền thấy được một đôi con ngươi đỏ chót đang nhìn chằm chằm lấy mình.

Quá hoảng sợ, Tô Nhiên Linh vội la lớn, hoảng loạn đứng bật dậy bỏ chạy. Con tê giác thấy vậy lại càng phấn khích, lập tức đuổi theo. Cũng may là cô nhanh trí, chạy vội đến nơi có hố, Tê Giác không ngờ là giống cái nhỏ trước mặt lại còn có hậu chiêu, chủ quan đâm đầu chạy theo.

Lúc Tia Chớp và Cự Phách đuổi đến, đã thấy thân trước Tê Giác bị hôn dưới đất, hai chân sau vểnh lênh đang không ngừng ngọ nguậy. Đúng cái kiểu mà người ta vẫn thường nói "Đầu chôn xuống đất, mông cất lên trời".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv