Sáng hôm sau, bà Kim dậy sớm gọi tại xế đưa đi gặp người mua đất. Cả đêm qua bà không ngủ được vì bực tức và lo lắng. Vẫn biết thương trường là chiến trường, nhưng cái tính chủ quan cố hữu cứ bám riết bà như hình với bóng. Chuyến này bà thất thoát tiền tỷ chỉ vì chút sai sót không đáng có. Quan trọng là phải nhanh chân, chứ để họ sang tay qua vài chủ nữa thì mất toi là có thật.
Bà bước xuống xe vội vã đi vào căn nhà gỗ cũ kĩ, mái ngói rêu phong. Đón bà là người phụ nữ còn khá trẻ nhưng vẻ mặt khắc khổ, in hằn nét nhọc nhằn.
- Vợ chồng em thuyết phục mãi, ông nội mới đồng ý nên em bán ngay, kẻo ông đổi ý thì khổ.
Bà Kim chán nản ngồi xuống ghế:
- Cô có số điện thoại của người vừa mua không?
Cô ta suy nghĩ:
- Để em xem, chắc là còn trong máy.
Nét mặt bà có chút giãn ra:
- Cô gọi bảo người ấy có khách cần mua lại, có thể thương lượng được không? Tôi sẽ bồi dưỡng phí cho cô.
Cô ta nói chuyện một lúc rồi bảo:
- Bà Hiền bảo đất ấy là cháu bà mua. Bác sang nhà bà ấy bên Xuân An thương lượng với nó.
Theo sự hướng dẫn của người phụ nữ, anh tài xế dừng xe trước cổng một ngôi nhà rất quen nhưng nhất thời bà chưa nhớ ra. Một người con gái xinh đẹp trong bộ váy màu hồng nhạt bước ra mở cổng tươi cười chào bà:
- Cháu mời bác vào nhà nói chuyện ạ.
Ánh nắng ban mai nhuộm hồng đôi má, tô thắm làng môi đỏ và sáng ngời đôi mắt huyền long lanh. Làn gió khẽ hất tung mái tóc óng muợn xõa ngang vai khiến bà Kim ngơ ngẩn như lạc vào cảnh thần tiên. Chợt thẳm sâu trong kí ức của bà bỗng hiện về một hình ảnh rất quen. Bà vừa ngồi xuống ghế thì hiểu ra tất cả. Hôm trước đi lễ chùa, sư thầy có giảng về oan gia nghiệp báo nhưng bà nghe chữ được chữ chăng. Đi chùa lấy tiếng tốt cho bà là chính. Lẽ nào người ta thường bảo "oan gia ngõ hẹp" là có thật sao? Cô gái nâng ly trà nóng:
- Cháu mời bác ạ. Buổi sáng dùng trà nóng sẽ tốt hơn
Bà đón ly trà, thầm nghĩ: " Thôi thì ta cứ xem như không hề quen biết. Nếu nó nhận ra thì sẽ tính sau ". Bà vào chuyện:
- Trước đây, bác có hỏi mua miếng đất ấy. Vì bận việc chưa kịp quay lại nên cháu đã mua trước rồi. Vậy hôm nay cháu có thể bán lại cho bác được không?
Cô gái thản nhiên:
- Dạ được thưa bác. Cháu mua cũng là để bán kiếm lãi thôi.
Bà nôn nóng:
- Vậy cháu tính lãi bao nhiêu? Bác sẽ sang tay ngay lập tức.
Cô gái suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng:
- Bác rành giá thị trường hơn cháu. Nếu là bác thì bác tính bao nhiêu?
Bà im lặng nhìn cô gái trẻ chỉ bằng tuổi thằng Huy mà mình ghét cay ghét đắng. Bà dè dặt trả lời:
- Cháu mới mua mấy ngày, bác đưa thêm trăm triệu là được rồi chứ gì?
Hà Ngọc Xuyến mỉm cười:
- Bác buôn bác lương thiện quá mà giàu như thế thật không hợp lý. Cháu thì đúng 5 tỷ mới sang tay.
Bà mở to mắt định lớn tiếng nhưng kịp xuống giọng nhẹ nhàng:
- Giá đấy cao lắm, không ai mua đâu.
Vẫn giọng bình thản, nó rót thêm trà cho bà:
- Cháu cũng biết thế, nếu không ai mua thì cháu đợi đến lúc mở dự án sân bay. Bởi vì cháu đâu cần tiền gấp.
Bà cảm thấy khó thở như đi sâu vào một đường hầm hẹp thiếu không khí. Khẽ thở dài, bà bảo:
- Lúc mới gặp bác đã nhận ra cháu. Không ngờ cháu là một cô gái xinh đẹp và giỏi giang như vậy. Thôi thì cũng chỗ người quen, cháu tính cho bác tròn 4 tỷ nhé.
Ánh mắt Xuyến bỗng lạnh băng, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng có gì đó không ổn:
- Cháu không nghĩ mình có quen biết với phu nhân Nhật gia. Nếu cháu không phải người xinh đẹp giỏi giang, bác có nhận cháu là người quen không?
Bà định nói, nhưng có gì chặn lại nơi cổ họng. Lẽ nào mình không phải là đối thủ của con bé này? Cố hết sức bình tĩnh, giọng bà chậm rãi:
- Cháu còn trẻ lắm, chưa hiểu hết mọi việc đâu. Nếu sau này lập gia đình và có con, cháu sẽ hiểu một người mẹ lo cho con như thế nào.
Nó vẫn lịch sự:
- Cháu cảm ơn bác. Nhưng cháu sẽ không lo cho con trai mình bằng cách tìm cho nó một cô vợ lắm tiền. Và cháu không đem tình quen biết ra bán với giá một tỷ.
Bà tái mặt, nhưng vẫn cố nở nụ cười thân thiện:
- Thôi, ta chốt ở đây. Cháu mang giấy tờ lên phòng công chứng ngay nhé.
Tiễn bà ra xe, không quên cười tươi cảm ơn bà, nó quay vào nhà với nụ cười mãn nguyện.