Đương nhiên Phác Xán Liệt sẽ không đếm từng ngày trôi qua, chỉ là dọc đường đi không tự chủ tính thử thôi. Loại mất tự chủ này bị hắn phân loại thành giây đèn đỏ dài quá, mấy cô nàng ven đường ăn mặc dày quá.
Bốn mươi ba ngày, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, không đau khổ. Ấn tượng cuối cùng của hắn về Biên Bá Hiền, vẫn là đôi mắt nhỏ khao khát thương yêu đó.
—— Showcase… ngài sẽ đến chứ ạ…
“Chủ tịch đại nhân, trợn mà rớt mắt ra ngoài thì tôi cũng đếch nhặt cho cậu đâu.”
Kim Tại Vũ nhàn nhạt mở miệng, lực chú ý của Phác Xán Liệt quá tập trung, bị gã dọa giật mình.
Thẳng lưng lên, “Nói nhảm gì vậy.”
“Sân khấu sắp bị cậu nhìn thủng một lỗ rồi, gấp gáp thế là muốn thấy ai?”
“Nào có.” Phác Xán Liệt liếc gã, “Tôi còn chưa hỏi rốt cuộc tại sao cậu lại đến chỗ này đấy.”
“Giang Triệt kêu tôi tới á.” Kim Tại Vũ ăn ngay nói thật.
“Giang Hồ Hải?” Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc.
“Cậu ấy là MC, cậu không biết à. Chậc chậc, tôi tưởng cậu tới ủng hộ sự nghiệp của tình nhân cũ ấy chứ.”
Biết Giang Triệt và Phác thị thân quen, DH phái y đi đền ơn, hai ông Phật lớn tốt xấu gì cũng phải mời qua một ông.
Phía Phác Xán Liệt thái độ mập mờ không rõ, Giang Hồ Hải cũng lười phản ứng, dứt khoát kêu Kim Tại Vũ tới.
Kim Tại Vũ từng nghĩ liệu có nên thông báo cho Phác Xán Liệt một tiếng hay không, nhưng ngẫm lại. Gã qua nhà Phác Xán Liệt mấy lần đều không thấy bóng dáng Biên Bá Hiền, cũng không có nghe hắn nhắc tới, đoán chắc là toang rồi.
Chẳng qua không biết có đứt sạch hay chưa, cho nên vẫn không nói cho hắn. Ai ngờ tăng thêm cơ hội gặp mặt, nhỡ đâu tro tàn chưa lụi hẳn thì gã sẽ thành tội nhân mất.
Mình tính toán quá giỏi, hôm nay Phác Xán Liệt xuất hiện ở đây, cũng đã chứng tỏ hết thảy.
Đương lúc nói chuyện, màn hình đếm ngược đã quy về số không, tiếng reo hò đợt sau cao trào hơn đợt trước. Phác Xán Liệt nín thở theo.
“Đù móa! Đám con gái này ăn cái gì để lớn vậy, trong họng chứa nước sôi hả!” Kim Tại Vũ bịt lỗ tai, chốc bèn nghiêng đầu nhìn Phác Xán Liệt, chợt than phiền không nổi nữa.
Ánh mắt của hắn, rất hiếm khi nghiêm túc như thế.
Từ phong cách sân khấu là không khó nhìn ra được phụ trách kế hoạch này vẫn là trưởng phòng Lý, sắp đặt có phần trẻ trâu.
Ca khúc từng luyện tập qua vô số lần nhưng vẫn căng thẳng, Biên Bá Hiền đứng ở hậu trường tay run liên tục, khoảnh khắc lên sân khấu kia đầu óc thoáng cái trống rỗng. Chỉ có bắp thịt ghi nhớ các động tác, nhảy theo bản năng.
Từ trên sân khấu nhìn xuống khán đài, chỉ là chi chít các điểm sáng. Nhân vật tai to mặt lớn như Phác Xán Liệt sẽ không cầm lightstick vẫy loạn xạ, cho nên ngay cả điểm sáng cũng không có.
Biên Bá Hiền không nhìn thấy, nhưng trong khung cảnh từng ảo tưởng hàng ngàn lần, luôn cảm nhận được hắn đang ở đây.
Dưới khán đài nhìn lên lại tường tận, tầm mắt của Phác Xán Liệt dính chặt trên người Biên Bá Hiền không hề dời đi.
Con người là động vật thị giác, Phác Xán Liệt càng quá đáng hơn. Bình thường Biên Bá Hiền đều để mặt mộc, với dáng vẻ trang điểm ca múa tràn trề năng lượng này, quả là… rất ma mị. Muốn làm.
Chỗ cậu đứng tuy ở rìa ngoài cùng, nhưng từng hợp tác sân khấu, còn tạo cp với Giang Hồ Hải, vẫn chưa debut mà độ nổi tiếng đã cao ngất ngưởng. Ống kính này, phần diễn này, so với người khác sẽ nhiều hơn một chút.
Hơn nữa hôm nay MC là Giang Hồ Hải, dưới sân khấu có không ít fan cp cuồng si, toàn gọi tên Biên Bá Hiền.
Cho Phác Xán Liệt một loại ảo giác, phải chăng em ấy không cần mình nữa.
“Chào mọi người, tôi là Bá Hiền thuộc Licht.”
Ngôn từ từng tập luyện rất nhiều lần trước bức tường, một câu đơn giản như vậy, cuối cùng cũng đến cái ngày có thể đứng trên sân khẩu nói ra được.
Quay đặc tả lúc giới thiệu cá nhân, mồ hôi đầy đầu dưới ánh đèn phản xạ ra sắc thái óng ánh, trượt xuống theo sườn mặt, lăn trên làn da trơn mịn phiếm hồng, chảy vào cổ áo.
Hiện tượng dù phổ thông đi chăng nữa mà qua hiệu ứng tráng lệ, đèn pha chỉ rọi vào một người, phóng đại chi tiết nhỏ vô hạn, là sự tồn tại khiến người ta không sao dời mắt.
Dựa theo quy trình, giới thiệu ý nghĩa tên nhóm là phần của nhóm trưởng. Nhưng trước khi bắt đầu Kim Tại Vũ có nhắn tin cho Giang Hồ Hải, báo với y rằng Phác Xán Liệt cũng tới, thời điểm Giang Hồ Hải dẫn chương trình bèn trực tiếp cướp đoạn này, “Licht trong tiếng Đức mang ý nghĩa ‘ánh sáng’, do cộng sự hợp tác với DH Entertainment chúng tôi, ngài chủ tịch Phác Xán Liệt của tập đoàn Phác thị đích thân đặt tên… Chắc hẳn là gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào Licht, mong muốn năm chàng trai này sẽ đạt được tương lai rực rỡ… vô cùng cảm kích chủ tịch Phác… Hôm nay chủ tịch Phác và phó chủ tịch Kim cũng đến đây, xin mọi người hãy cho một tràng vỗ tay nồng nhiệt nhất…”
Biên Bá Hiền quả thực không dám tin vào tai mình, Phác Xán Liệt, tới thật rồi.
Vậy anh ấy… tới để xem mình ư.
Màn trình diễn tốn gấp đôi phần trăm sức lực để hoàn thành, nghe được tin này lại tăng thêm vài phân. Ánh mắt lơ lửng cũng không rời rạc nữa, đôi tay khẽ run vì lo sợ lại có sức mạnh kiên định.
Không thấy rõ gương mặt người dưới khán đài, nhưng biết anh ấy đang đứng nơi rất gần mình, là loại bình yên kỳ diệu.
Showcase kết thúc mỹ mãn, năm người ở hậu trường ôm nhau thành một vòng tròn rơi lệ, tình cảnh vừa muốn khóc vừa buồn cười.
Chính là vào giờ phút này Biên Bá Hiền mới cảm nhận được, cậu thật sự hòa nhập với nhóm nhạc rồi. Nói trắng ra đều là mấy đứa nhóc choai choai, nhỏ nhất còn chưa thành niên, có thể thù oán bao lớn đây.
Thế nhưng cậu không khóc dữ dội lắm. Cũng sẽ suy nghĩ, đứa nhóc có thời gian thực tập quá ngắn, đứa nhóc ở trong mắt người khác không nỗ lực bao nhiêu, khóc rồi liệu có bị người ta chất vấn cậu dựa vào cái gì không.
Yên tĩnh giây lát, mọi người đều tìm chỗ vắng vẻ để gọi điện thoại.
“Mẹ ơi con debut rồi.”
“Ba thấy con trên tivi chưa ba?”
Thanh âm ấy thay nhau vang lên, Biên Bá Hiền ngơ ngác đứng tại chỗ.
Cô độc nhất trong hân hoan, cậu chẳng có ai để gọi điện.
Sau đó cậu nhìn thấy Phác Xán Liệt.
Là cảnh tượng trong giấc mộng, Phác Xán Liệt ôm bó hoa hồng phấn đi về phía cậu.
Từng bước một đến gần, trái tim quên cả đập.
Loại cảm giác này rất tốt, tốt đến mức một khắc đó cậu chẳng muốn bất kỳ thứ gì. Có Phác Xán Liệt là được, như vậy cậu sẽ không phải con trùng đáng thương ngay cả niềm vui cũng không có ai san sẻ.
Thế nhưng bước chân của Phác Xán Liệt không dừng trước mặt cậu, lững thững tiến tới chỗ Giang Hồ Hải đang soạn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, nhẹ nhàng nói, “Vất vả rồi.”
Giang Hồ Hải rất ngạc nhiên, miệng há ra quên khép lại, sửng sốt một lúc lâu mới nhận lấy bó hoa, “Cảm ơn…”
Sân khấu kết thúc Phác Xán Liệt đã định đi, không biết Kim Tại Vũ lôi hoa từ đâu ra nhét cho hắn, “Giang Triệt người ta đã nhắc cậu rồi, dù cậu chỉ có chút xíu áy náy với cậu ấy thì cũng nên qua đó đi. Hai ngươi hục hặc bao năm rồi, mượn cơ hội này, bỏ qua quá khứ nhá.”
Phác Xán Liệt gật đầu, mặc kệ cái cớ của Kim Tại Vũ có hợp lý hay không, đi thì vẫn nên đi.
Chỉ có điều chữ “bỏ qua” Kim Tại Vũ nói, ý là Giang Hồ Hải thích cậu nhiều năm như vậy, trước kia có chuyện gì không vui thì từ nay về sau hãy xí xóa, hai ngươi tiếp tục ở bên nhau thật tốt.
Mà “bỏ qua” của Phác Xán Liệt có thể tổng kết thành sáu chữ: Đừng yêu tôi, không có hậu.
Biên Bá Hiền thấy bản thân đúng là nực cười, hai người họ dưới mí mắt cậu, gần như là ở trình độ tóc mai quấn quít tán gẫu với nhau hồi lâu, Giang Hồ Hải mới cầm hoa đi ra ngoài.
Lúc này Phác Xán Liệt mới nhìn thẳng vào Biên Bá Hiền, đóng cửa lại, ngồi xuống bàn đối diện với cậu.
Không ai mở lời trước, Biên Bá Hiền cứ mãi cúi đầu rơi lệ, Phác Xán Liệt tiện tay rút hai tờ khăn giấy đưa cho cậu.
Biên Bá Hiền không nhận, ngón tay xoắn vạt áo, nức nở ngẩng mặt. Trong lòng thấp thỏm, chẳng biết Phác Xán Liệt còn chịu thua bộ dạng này của cậu không.
Nở nụ cười bất đắc dĩ, Biên Bá Hiền quả là có bản lĩnh khiến người ta đau lòng.
Kéo vạt áo cậu để cậu gần mình hơn, đích thân lau nước mắt cho.
Nhờ chính động tác này, dường như Biên Bá Hiền trông thấy được tia hy vọng, quên béng nỗi buồn, tính toán cách thức nắm bắt cơ hội.
Cầm lấy bàn tay đang lau trên mặt, Phác Xán Liệt bị nhiệt độ đầu ngón tay của cậu dọa, lại nghĩ đến hiện tại là mùa đông, trên người Biên Bá Hiền chỉ mặc đồ diễn mỏng manh, thảo nào lạnh như thế.
“Em… em… hôm… hôm nay…”
Chịu lạnh quá lâu, nói năng cũng không thuận lợi, Phác Xán Liệt kiên nhẫn hiếm thấy, gật đầu tỏ ý mình đang nghe.
“Có thể… về nhà không?…”
Không phải đến nhà anh, là về nhà.
Dứt lời lại tủi thân, lệ vừa ngừng sắp chảy xuống, “Lâu lắm rồi em không về nhà…”
Tim Phác Xán Liệt lỡ một nhịp, vẫn là từ chối ngay lập tức, “Hôm nay không được.”
“Em…”
Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Biên Bá Hiền chưa kịp phản ứng, được Phác Xán Liệt dắt vào phòng thay đồ gần đó.
Thời điểm vào trong bị vướng thứ gì đó, mất trọng tâm, đầu gối đập xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề, xương cốt đau đớn.
Phòng thay đồ chật hẹp, một đứng một quỳ, lúc này Biên Bá Hiền vừa khéo ngã giữa hai chân Phác Xán Liệt.
Thuận thế cởi khóa quần, bên ngoài có người nên Phác Xán Liệt không tiện phản kháng, tùy cậu ngậm cự vật đang ngủ say vào miệng.
“Bá Hiền —— Bá Hiền?”
“Không ở đây à, đi rồi sao?”
Thanh âm đồng đội xa dần, xác định người đã đi, Phác Xán Liệt giọng đều đều, vỗ vỗ đầu Biên Bá Hiền, “Đừng làm nữa…”
Biên Bá Hiền không nghe hắn, ngậm sâu hơn. Ngẫm nghĩ kỹ, có thể giữ Phác Xán Liệt lại, cũng chỉ có cách này mà thôi.
Đê tiện, nhưng bất đắc dĩ.
Phác Xán Liệt cau mày, Biên Bá Hiền biết cách khiến hắn thoải mái, nhưng ở chỗ này, hắn rất khó tập trung tinh thần.
Đây không phải nơi tốt, đặc biệt là căn phòng thay đồ này, luôn làm hắn nhớ tới vài chuyện lộn xộn.
Giang Hồ Hải cũng từng mở concert ở trường quay này, y cũng từng như thế. So với Phác Xán Liệt thì y còn chuộng kích thích hơn, phòng thay đồ, phòng trang điểm, nhà vệ sinh công cộng, đều là địa phương bọn họ ân ái.
Thời gian rảnh của concert, khẩu giao cho hắn rồi lại lên sân khấu hát tiếp như chẳng có gì xảy ra.
Thần tượng hào quang vạn trượng trên sân khấu, trong quần lót còn sót dịch đục chưa lau khô.
Phác Xán Liệt thích loại cảm giác ấy, ở bên ngoài được muôn người theo đuổi, đến chỗ hắn vẫn phải làm chuyện dâm uế nhất.
Đây cũng là nguyên nhân hắn thích tìm idol tìm thực tập sinh, cảm giác tương phản chinh phục đó không tài nào ví von nổi.
Khi ấy Giang Hồ Hải đối với ai cũng xù lông, ở bên Phác Xán Liệt liền ngoan kinh khủng, nếu như Phác Xán Liệt chịu dỗ y, thế thì càng nghe lời hơn.
Dù vậy, thời kỳ lui tới cùng Giang Hồ Hải, tạm nói là “lui tới”, Phác Xán Liệt vẫn không có cắt đứt với hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài.
Lúc bên nhau chỉ thỏa thuận là đùa vui, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ Giang Hồ Hải yêu mình thật.
Kẻ lạm tình, cũng không biết cái gì là tình cảm.
Khoái cảm dưới thân cấp tốc tăng vọt, huyết dịch đều xông lên não, Biên Bá Hiền vừa khẩu giao cho hắn vừa cởi quần áo mình.
Phác Xán Liệt còn dư lại chút lý trí, thấy Biên Bá Hiền không nhịn được co rúm người thành một cục, “Đủ rồi, em không lạnh sao…”
Quần tuột đến đầu gối, ngón tay nhét vào hậu huyệt tự mình mở rộng.
Tình cảnh này ai mà chịu cho nổi, nhất là khi biết mùi vị bên trong hấp dẫn bao nhiêu.
Hạ thân chống tại miệng huyệt, thanh âm ngọt ngào quanh quẩn bên tai, thân thể khuất phục khát vọng sinh lý, trong đầu lại không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Dù đã qua rất lâu, dù hắn không yêu Giang Hồ Hải, thế nhưng cảnh tượng giống nhau một cách quá đáng, không thể nào không kích thích sóng gợn.
Cũng là ở đây, gần như là phương pháp tương tự.
Giang Hồ Hải ôm cổ hắn, nước mắt tuôn lã chã, thực hiện hành động níu kéo cuối cùng, “Phác Xán Liệt… rốt cuộc anh có biết… tôi yêu anh thật không…”
“Chủ tịch…”
Vừa thốt ra hai chữ, đã bị nụ hôn niêm phong môi, dịch đục xông vào thân thể, Biên Bá Hiền nóng phát run, nhờ có Phác Xán Liệt đỡ mới không trượt xuống đất.
Hai người, hai lần níu kéo, Phác Xán Liệt dần dần nhận thức được cõi lòng lại có gì đó khang khác.
Điện thoại chẳng biết rơi dưới đất từ lúc nào bỗng rung hai cái, là tin nhắn Giang Hồ Hải gửi, hỏi hắn sao chưa ra.
“Lạc Lạc…”
Không tự chủ nỉ non nhũ danh của Giang Hồ Hải, nói ra vẫn là câu năm đó hắn trả lời, “Kết thúc rồi…”
Sớm kết thúc rồi.
Biên Bá Hiền không nghe rõ hắn gọi cái gì, chỉ nghe hắn nói kết thúc rồi.
Tim lạnh hơn nửa, giữa lúc thất thần Phác Xán Liệt cởi áo vest khoác lên người cậu, gương mặt không cảm xúc, cũng không nhìn cậu.
“Chẳng phải đêm debut nên vui vẻ sao? Đừng khóc nữa…” Tự nói một mình, rất tệ khoản giải thích, lúc gần đi còn bổ sung một câu.
“Tối nay tôi bận, không phải giận em đâu.”
Cũng không tính là an ủi, Biên Bá Hiền thật sự không khóc nữa.