Giáng Sinh tuyết tung bay, phủ trắng một ngày lễ.
Người đi đường ở thành phố lớn luôn vội vã, may mà tốc độ tuyết rơi không thay đổi theo tiết tấu hấp tấp của đô thị.
Từng mảng trắng xóa đan thành tấm lưới rậm, bao trùm một Seoul mới sáng sớm đã ngựa xe như nước. Ảo mộng lại thực tế, huyên náo lẫn yên bình.
Phác Xán Liệt đến công ty từ sáng sớm, Kim Tại Vũ hiếm hoi không tới trễ, chân gác bàn uống cà phê trong văn phòng của hắn, giơ cốc americano tương tự về phía hắn hô, “Merry Christmas!”
“Uh huh ~” Phác Xán Liệt đáp, cũng không so đo vì gã gác bàn, tâm trạng có vẻ khá tốt.
“Chu choa, tối qua trò chuyện với Giang Triệt không tệ nhỉ?”
“Không tệ.”
Phác Xán Liệt mặt mày rạng rỡ, tưới nước chậu cây kiểng trên bàn, thuận tiện nhắn tin cho Biên Bá Hiền, kêu cậu kết thúc lịch trình thì về thẳng nhà.
Kim Tại Vũ hứng thú dào dạt, “Hôm qua tôi thấy hai người đi về phía nhà cậu ấy, cậu qua đêm ở đó hả?”
“Ừ.”
“Há há há há há đậu móa! Không dễ dàng gì ha, khi nào được ăn rượu mừng của hai người đây?” Kim Tại Vũ kích động văng luôn cả giọng địa phương.
“Hả?”
Xác nhận lần nữa tin nhắn không nhầm lẫn, không sai lỗi chính tả, ngữ điệu không gượng gạo không hoạt bát, không tràn trề mong đợi không cư xử lạnh lùng —— thật ra thì cũng chỉ có hai hàng chữ mà thôi.
Hài lòng nhấn nút gửi, lúc này Phác Xán Liệt mới ngẩng đầu lên, “Cậu hiểu lầm rồi, tôi đi kể hết chuyện với cậu ấy, kết quả nói đến khuya, trời sắp sáng nên tôi chợp mắt ở nhà cậu ấy một lúc, hơn nữa còn là ngủ riêng.”
Kim Tại Vũ trợn mắt há hốc mồm, “Là không… làm gì á hả?…”
“Tán dóc, ngắm tuyết, uống soju… chỉ vậy thôi.” Phác Xán Liệt nhún nhún vai, “Tại Vũ, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi, nhưng tôi và Giang Hồ Hải kết thúc lâu rồi, bọn tôi cũng đã nói rõ với nhau, cậu đừng quan tâm chuyện này nữa.”
Phác Xán Liệt nói xong liền vui tươi hớn hở đi làm việc khác, Kim Tại Vũ đớ ra cả buổi vọt tới trước mặt hắn, thử dò hỏi, “Là vì… Biên Bá Hiền?”
Đùa à, cái miệng của Phác Xán Liệt so với cá khô phơi bốn mươi tám năm còn cứng hơn. Là cái loại cứng mà không biết nói lời mềm mỏng, sai rồi cũng không xin lỗi đó.
Tự dưng hắn làm vậy, nhất định là có ngoại lực.
Thời điểm chia tay với Giang Hồ Hải chỉ thốt câu “Đến đây thôi”, ngoài ra chẳng có gì khác.
Nhiều năm vậy đều không hề giải thích chứ nói chi là thúc đẩy mối quan hệ lâu dài, cộng thêm Phác Xán Liệt ưa chơi bời, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp chốn, mãi chẳng có người yêu nghiêm chỉnh, Giang Hồ Hải không mất hy vọng, sau khi chia tay thì chưa từng yêu đương.
—— Tôi thích Phác Xán Liệt là chuyện của tôi, không liên quan đến Phác Xán Liệt.
Tính cách của Giang Hồ Hải không cho phép y đi cầu tái hợp, cũng không tìm Phác Xán Liệt gây sự, chỉ kiếm chuyện với con gà con vịt của hắn, đánh bật cảm giác tồn tại.
Trong lòng Phác Xán Liệt áy náy, Giang Hồ Hải có thể nhịn được thì nhịn, nhưng ngoài miệng sẽ không nói một chữ.
Hai người ương ngạnh mấy năm nay, cũng không biết đang tranh chấp với ai.
Ngày hôm qua ngồi xuống lặng lẽ uống rượu, Giang Hồ Hải mới nói, “Nhiều năm rồi, có lẽ không phải là không quên được anh, tôi chỉ không chịu nổi mình lại bị chia tay thôi. Kiết nhiên nhi chỉ, vô tật nhi chung. Suy cho cùng là tôi quá coi bản thân thành trung tâm, nên mới không cam lòng. Nếu anh tìm tôi sớm, thì hẳn đã chấm dứt từ lâu…”
*Kiết nhiên nhi chỉ, vô tật nhi chung: bỗng dưng chấm dứt
“Xem như là thế?”
Phác Xán Liệt nghiêng đầu, bạn nối khố cùng nhau lớn lên, ngay cả trên mông gã có mấy nốt ruồi cũng biết, không gì là không thể nói.
“Nhắc tới có hơi, ừm… Lúc Giang Hồ Hải nói yêu tôi, tôi thật sự không chút cảm giác, Biên Bá Hiền thì khác, em ấy không giống bất kỳ ai. Em ấy chưa nói yêu tôi, tôi thậm chí không biết em ấy có thích mình thật không, nhưng mà…”
Tạm dừng, đầy đầu đều là dáng vẻ Biên Bá Hiền quỳ lấy lòng hắn.
Dã tâm của Biên Bá Hiền, càng sống chung càng cảm nhận được. Cậu muốn thành công, cậu muốn mọi người coi trọng.
Dù hắn chỉ bị xem như công cụ trợ giúp cậu trèo cao, hắn cũng không muốn để cậu tiếp tục hèn mọn nữa.
“Thử một lần cũng có thể nhỉ…”
Đi tìm Giang Hồ Hải, một mặt là đặt dấu chấm cho tình cảm sớm nên kết thúc, một mặt, nếu như không nói rõ ràng, dựa vào tính nết và thế lực của Giang Hồ Hải, Biên Bá Hiền thân mật với Phác Xán Liệt dưới mắt y, rất khó có chuyện không chìa cánh tay gian ác của mình ra.
Âm thầm đâm chọt từng cái, Phác Xán Liệt chẳng những phải xử lý lời ong tiếng ve, nói không chừng sẽ còn chọc giận Giang Hồ Hải làm chuyện quá đáng hơn.
Chung quy, Phác Xán Liệt đang muốn lót đường cho Biên Bá Hiền.
Kim Tại Vũ không tài nào tiêu hóa nổi, chẳng ừ chẳng hử tông cửa xông ra ngoài. Hồi sau kìm không được lại vòng về, ngồi đối diện Phác Xán Liệt, “Có chuyện này… tôi tưởng… Ờm, dù sao bây giờ tôi cảm thấy… đại khái, cần phải… kể cho cậu…”
“Nói.”
“Cậu nhớ ‘Kỳ Dữ’ chứ?” Kim Tại Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“… Nhớ.”
Phác Xán Liệt đang phê duyệt văn kiện, đầu bút khựng lại. Chẳng hiểu sao, vào lúc này Kim Tại Vũ nhắc đến chỗ đó, hắn cứ cảm thấy sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.
“Lần đầu tôi xem ảnh của Biên Bá Hiền có nói với cậu, hình như tôi đã gặp cậu ấy ở đâu đó. Khi ấy không chắc lắm, nên chưa kể chi tiết. Rồi tôi về điều tra, đúng là từng gặp cậu ấy trong Kỳ Dữ. Lúc đó tôi tưởng cậu ham mê của lạ nên không nói. Hiện tại vẫn nên nhắc nhở, cậu đừng để người ta lừa. Nghĩ thử đi, từng ở chỗ đấy, phải để bao nhiêu người chơi qua rồi?”
Kỳ Dữ nằm tại Incheon, nói trắng ra chính là một nhà thổ, chuyên phục vụ những nhân vật quyền cao chức trọng. Kinh doanh giữ bí mật tốt, rất nhiều người có máu mặt đều đến.
Người trong đó thường bắt các bé trai đem đi bán, bọn chúng gặp loại chuyện này vốn đã xấu hổ khó mở miệng, đa số còn bị quay phim, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Có vài người chỉ là một đêm, cũng có vài người đi mấy lần thì bị kim tiền mê muội, an ổn ở lại làm “gà”.
Trước khi Kim Tại Vũ tới Phác thị làm việc cũng từng lăn lộn ở Kỳ Dữ, thỉnh thoảng gọi Phác Xán Liệt qua giải trí, biết hắn mắc bệnh sạch sẽ, giữ lại cho hắn đều là trai trinh.
Về sau Kim Tại Vũ chán, gã vừa rời khỏi, Phác Xán Liệt cũng không lui tới nơi ấy nữa.
“Khi đó tôi đã qua công ty cậu rồi, tình cờ quay về một chuyến thì trông thấy Biên Bá Hiền. Bị hai thằng lôi vào kho hàng, không thèm phản kháng. Cậu ấy bao tuổi ấy nhỉ, mười ba mười bốn? Mười bốn mười lăm? Thứ nên hiểu cũng đã hiểu, ngoan thành cái dạng đó, hoặc là tự chủ động đi, hoặc là từng cho kẻ khác làm tới mất ý thức phản kháng rồi.”
“Có điều tôi chỉ gặp qua một lần nọ, sai người điều tra camera ngày hôm đó mới khẳng định được. Kỳ Dữ cũng không ghi chép tên cậu ta, qua lâu như vậy, hai thằng lúc ấy nghỉ việc rồi, cũng chẳng ai có ấn tượng với cậu ta.”
Phác Xán Liệt lắng nghe mỗi một chữ Kim Tại Vũ nói, thử tìm điểm mâu thuẫn bên trong. Kim Tại Vũ không thể nào lừa hắn, nhưng hôm nay những lời này, hắn không muốn tin.
“Chẳng phải Kỳ Dữ không nhận trẻ vị thành niên sao?…”
“Cái đấy hả…” Kim Tại Vũ gãi đầu, “Lúc tôi còn ở đó thì có quy tắc này, sau khi tôi đi liền… Bọn họ bảo là muốn thỏa mãn nhu cầu đa dạng của khách hàng cho nên…”
“Biết rồi, cậu ra ngoài đi.” Phác Xán Liệt mặt không cảm xúc.
“Đi liền?”
“Hoặc là nói từ đầu hoặc là vĩnh viễn đừng nói!!”
Rốt cuộc là sao đây, rõ ràng mới nghĩ kỹ muốn sống cùng Biên Bá Hiền thật tốt. Rõ ràng hắn từng hỏi, Biên Bá Hiền đã nói là lần đầu tiên, hắn lại bị lừa rồi.
Tốt bụng nhắc nhở còn bị cắn ngược một cái, Kim Tại Vũ nhíu mày, “Đồ người ta dùng nát rồi cậu lại nâng niu trong lòng bàn tay, còn hôn cậu ta, cậu biết miệng cậu ta từng nhét bao nhiêu của quý đàn ông chưa?…”
“Đủ rồi…” Sắc mặt Phác Xán Liệt thoáng chốc trở nên khó coi, “Tại Vũ… đừng nói nữa…”
Dạ dày dời sông lấp biển khó chịu, lảo đảo vào phòng vệ sinh. Hôm qua uống rượu suốt đêm, buổi sáng chưa ăn gì, nôn ra toàn là nước chua.
Tuyết rơi rả rích cả ngày, tối đến lại lớn dần.
Bận bịu đến đêm khuya mới lái xe về nhà, muốn nghe vài ca khúc thư giãn tâm trạng, trong lúc vô tình chẳng rõ là lướt đến kênh mấy, giọng Biên Bá Hiền vang lên —— là radio trực tuyến của Licht.
Hẳn là Biên Bá Hiền đang nói lời kết, “Hy vọng mọi người đều có thể đón ngày lễ thật vui vẻ cùng người mình yêu.”
“Bá Hiền sẽ thế chứ?” MC hỏi.
Dừng mấy giây, radio truyền tới tiếng cười lanh lảnh, cậu nói, “Sẽ.”
“Điều ước Giáng Sinh năm nay là, hy vọng mọi người có thể thích tôi nhiều hơn.”
“Giáng Sinh chưa về nhà, nên chưa treo vớ ở đầu giường được. Hì hì, thật ra rất là muốn nhận quà Giáng Sinh… Hôm nay có thể về nhà rồi, ông già Noel đừng đi trước, chờ tôi xíu nha ~”
Đậu xe dưới garage xong, Phác Xán Liệt tắt đài phát thanh, gương mặt đắng chát cả một ngày phủ lên ý cười như có như không.
Sao, muốn về nhà để treo vớ đầu giường à, vẫn là một đứa nhỏ tin có ông già Noel nhỉ.
Chưa nghĩ ra phải đối diện với Biên Bá Hiền thế nào, nổi cơn thịnh nộ, ghét bỏ em ấy, trách em ấy lừa mình ư.
Đấy mới là cách làm bình thường, ban đầu thì thích sạch sẽ thuần túy, hai điểm này đều biến mất, lại chẳng rõ đang phân vân cái gì.
Lằng nhằng không muốn lên lầu, tới tới lui lui không biết suy nghĩ gì. Kì kèo cả buổi ấy mà lại chạm mặt Biên Bá Hiền ở cửa nhà.
“Nãy em vừa quay chương trình radio xong, vì là Noel nên được chia bánh ngọt.” Biên Bá Hiền thoạt nhìn rất vui vẻ, quơ quơ hộp giấy trong tay, “Em muốn mang về ăn chung với ngài.”
Phác Xán Liệt im lặng, Biên Bá Hiền không để bụng lắm, dù sao bình thường hắn cũng trưng dáng vẻ đó, không ưa nói cũng không ưa cười.
Hôm qua mới nghe thấy hắn nói ‘Kết thúc’ gì đó, hôm nay lại kêu cậu về nhà, Biên Bá Hiền đã rất mừng rỡ.
Một góc bánh kem trắng nho nhỏ, phía trên còn cắm sô-cô-la hình ông già Noel. Thời điểm Phác Xán Liệt nhìn thấy mới bùi ngùi, bao lâu chưa ăn bánh ngọt rồi.
Trên bàn ăn lớn chỉ đặt một món đồ ngọt tí tẹo, giống như giữa thế giới bao la hãy còn tồn tại chút ấm áp.
Vũ trụ muôn vàn, Bồ Tát nhìn bạn, chẳng ai là kẻ đáng thương.
Bồ Tát tặng một hạt bụi, bạn lại tưởng là vàng. Không phải sự sạch sẽ đáng thương của bạn lẫn lộn với bùn đất, mà là bạn chưa bao giờ được trời cao yêu mến.
Thật ra chẳng có Bồ Tát, cũng chẳng có bụi hay vàng.
Em ấy là người. Là Biên Bá Hiền, sinh động tiến tới cạnh Phác Xán Liệt.
Loài người đần độn nhất, cứ đẩy thế tục không vừa ý cho lẽ trời.
“Giáng Sinh vui vẻ…”
Biên Bá Hiền múc muỗng đầu tiên đút tới bên mép Phác Xán Liệt, người nọ phối hợp há miệng.
Kem mịn tan chảy giữa răng môi, dạ dày rỗng được bánh ngọt mềm mại an ủi, Biên Bá Hiền cười còn ngọt hơn bánh, ngoẹo đầu hỏi hắn ăn có ngon không.
Giờ khắc này, hắn muốn làm một kẻ si ngốc chẳng thiết gì nữa.
“Ẹc, xin lỗi…”
Biên Bá Hiền đút thêm một muỗng, vô tình quẹt ít kem ở khóe miệng Phác Xán Liệt, trên bàn không có giấy, vội vàng vươn tay lau, bị Phác Xán Liệt túm cổ tay kéo ngồi lên đùi.
“Không sao…” Hắn nói.
Biên Bá Hiền kiêu ngạo từ trong xương cốt, có ra sao cũng sẽ không chủ động đi đến loại địa phương đó mặc cho kẻ khác thao túng.
Thế thì em ấy chính là bị cưỡng ép. Ở cái tuổi đó, chịu loại ức hiếp đó, đến chỗ hắn rồi, nên được thương yêu thật tốt mới đúng.
Ngỡ rằng hoa sen trắng sạch sẽ kỳ thực đã dính mực, hắn sẽ rất để ý.
Nhưng bởi vì là Biên Bá Hiền, thế nên hắn cũng sẵn sàng không quan tâm.
Biên Bá Hiền không biết Phác Xán Liệt nghĩ gì trong lòng, chỉ cảm nhận hai tay hắn đang bơi trên người mình.
Liếm sạch kem trên ngón tay, ngoan ngoãn vòng qua cổ hắn để cho sờ.
Bàn tay chậm rãi lướt qua mỗi tấc da thịt, hắn không có cách nào tưởng tượng Biên Bá Hiền thừa hoan dưới thân kẻ khác ra sao, chỉ có thể tự an ủi mình, cơ thể này, từ nay về sau đều thuộc về hắn.
“Cái này sao bị vậy?” Đầu ngón tay sờ tới một vết sẹo trên xương chậu bên trái, chừng ba bốn centimeter. Từng thấy từ lâu, hôm nay đột nhiên muốn hỏi.
Toàn thân Biên Bá Hiền run lên, ký ức phủ bụi bị vén ra, là đau đớn không nói thành lời.
Nhưng hôm nay khí thế của Phác Xán Liệt rất khác, khiến cậu dũng cảm dốc bầu tâm sự chuyện quá khứ, “Năm em mười bốn tuổi, nghỉ hè đến nhà bà nội ở quê… chú cùng thôn bảo dẫn em đi Incheon chơi…”
Nói tới đây, Phác Xán Liệt đã xác định. Vỗ vỗ lưng cậu tỏ ý không cần nói nữa, Biên Bá Hiền lại hiểu sai, tay ôm chặt cổ hắn hơn, “Chú đưa em đến một chỗ lạ lắm, rồi hai người đàn ông xuất hiện lôi em vào kho hàng ở sân sau…”
Tại Kỳ Dữ, con trai vừa vào đều bị dạy dỗ một cách thống nhất. Hai kẻ kia muốn nếm người mới, cho nên mang cậu đến kho hàng.
Biên Bá Hiền sợ hãi bối rối, trong đầu óc loạn cào cào đều là những lời nghe được từ chương trình pháp luật.
Gặp kẻ địch mạnh hơn mình, so với phản kháng, chi bằng giả vờ nghe theo rồi thừa dịp chạy trốn thì phần thắng sẽ cao.
Có điều cậu cũng chẳng có cơ hội chạy trốn. Chung quy đó là hai kẻ trưởng thành, tầm vóc còn cực kỳ cường tráng.
Rất nhanh đã bị lột hết sạch, bởi vì kiên quyết nắm chặt quần không cho cởi, nên xương chậu bị đánh một nhát.
May mà hôm đó Kim Tại Vũ qua, quản lý đương nhiệm của Kỳ Dữ vừa thấy ông tổ tới, vội vội vàng vàng triệu tập toàn bộ nhân viên ra chào hỏi.
Hai gã đàn ông kia ít nhiều gì cũng xem như là đầu đàn, bị lùng sục khắp nơi để kêu tới đại sảnh ngay lập tức, chưa làm đến bước cuối cùng mà chỉ đành gãy gánh giữa đường.
Kỳ thực Kim Tại Vũ cũng chỉ thuận tiện đi qua xem có cậu nhóc nào nom ổn hay không, chẳng để ý thứ khác. Những kẻ đang cúi đầu chín mươi độ trước mặt gã kia, ngay cả nhìn thẳng cũng không buồn liếc lấy một cái.
Nói cách khác, là Kim Tại Vũ gián tiếp cứu Biên Bá Hiền một mạng.
Nếu không nhờ có dịp chạy trốn ấy, có lẽ cậu đã thật sự bị kẹt ở Kỳ Dữ không đời nào ra được.
“Sau đó… trốn ra rồi thì không đến nhà bà nội nữa, cũng chưa từng gặp người chú đó…”
Dĩ nhiên, cũng không dám kể cho bất kỳ ai.
Phác Xán Liệt vẫn luôn trầm mặc, Biên Bá Hiền luống cuống, kéo tay hắn đặt lên mông mình, lắp ba lắp bắp, “Chưa có ai chạm vào nơi này… trừ chủ tịch… Em…”
“Tôi biết.”
Phác Xán Liệt cong mắt, hôn hôn chóp mũi cậu, “Tiểu Ba của tôi trong sáng nhất.”
Cảm xúc cả ngày nay biến hóa cứ như xe vượt đèo, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cặp mắt Biên Bá Hiền lại ánh lệ, Phác Xán Liệt lau đi. Ôm cậu dỗ dành an ủi một hồi, nghĩ đoạn vẫn nên dùng phương thức thẳng thắn nhất nói cho cậu rằng mình không ngại.
Đổi tư thế định ôm ngang người nọ lên, Biên Bá Hiền biết ý hắn, bấu cạnh bàn không buông tay, “Để em ăn một miếng trước đã… em đói…”
Cậu còn chưa ăn miếng nào đấy.
Phác Xán Liệt cười thả người ra, Biên Bá Hiền dùng tay không lấy thanh sô-cô-la trên bánh ngọt nhét vào miệng.
Mong mỏng, miệng nhỏ vừa cắn đã vang cái “rắc”, Phác Xán Liệt lau vụn dính bên khóe miệng cậu, trong mắt ôn nhu không sao thốt nên lời, “Ông già Noel bị em ăn rồi, sao đòi quà đây?”
“Hở?” Biên Bá Hiền thoáng sững sờ, quên cả nhai, đôi mắt tỏa ánh sáng ngạc nhiên pha lẫn vui mừng, “Ngài có nghe radio của em ạ?…”
“Muốn quà không?” Phác Xán Liệt hỏi ngược lại.
“Dạ muốn!!!”
Biên Bá Hiền gật đầu thật mạnh, bị cắn tai, giọng nam trầm thấp thì thầm kề bên.
“Quà Giáng Sinh của tôi, là thích em.”