Hậu solo, Biên Bá Hiền bận rộn hơn.
Chương trình thực tế, lời mời làm đại sứ nhãn hiệu liên tù tì, dọc đường đi vệ sinh cũng được bố trí phỏng vấn.
Thời gian nghỉ ngơi chính là ở trên xe chạy từ nơi này sang nơi khác.
Nhưng cậu rất vui vẻ, từ cuộc điện thoại tranh thủ lúc rảnh rỗi, Phác Xán Liệt nghe ra, cậu rất vui.
Là cái kiểu tuy mệt mỏi nhưng không che giấu được mừng rỡ ấy, măng tre sau cơn mưa xuân sinh trưởng nhanh vô cùng, từng đốt từng đốt cao, muốn liều mạng chui lên, và Biên Bá Hiền rất hưởng thụ quá trình này.
Ngôi sao trời sinh dùng để tỏa sáng, ngôi sao cũng không thuộc về mỗi một người.
“Tôi là Biên Bá Hiền thành viên của Licht.”
“Tôi là Biên Bá Hiền ca sĩ solo.”
Phác Xán Liệt thường xuyên bùi ngùi, Tiểu Ba của hắn trưởng thành rồi. Dường như không cần nương tựa bất kỳ ai mà đã là một điểm sáng nhất giữa bầu trời đầy sao, ngoài hài lòng còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp.
“Wow! Một cục hòn —— vọng —— phu —— bự ghê á ~”
Thời điểm tan tầm vẫn đực ra trước máy tính, nghĩ cũng biết trên màn hình là nội dung gì. Kim Tại Vũ sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào có thể chế giễu Phác Xán Liệt, “Chủ tịch Phác sao chưa về nhà thế?!”
“Về nhà cũng một mình…”
Phác Xán Liệt hai mắt vô thần, đầu óc trống rỗng, “Tôi chỉ là một kẻ đáng thương yêu đương với người trên màn hình điện tử thôi.”
“Khiếp… Nhắc tới màn hình điện tử… cậu ấy thấy chưa?”
Sinh nhật Biên Bá Hiền trùng ngày với lịch trình đã xếp kín, bận bịu đến nỗi gót chân đụng gáy. Rốt cuộc cậu cũng được trải nghiệm phương thức đón sinh nhật tại các tiết mục phỏng vấn ăn khách không dưới mười lần.
Trừ sinh nhật thì không có mục khác để nhắc ư? Còn bất ngờ hay không, mấy người ngay cả tháo giấy bọc làm sao quà gì lời thoại gì biểu cảm nên như thế nào đều nói với tôi hết ráo rồi, cuối cùng tôi phải kinh ngạc vui mừng bao nhiêu đây.
Hôm sinh nhật đó Phác Xán Liệt đâu thể gặp mặt người bận rộn, nhưng màn hình chiếu lớn nhất phô trương nhất Seoul đã được hắn thuê trọn, phát hình ảnh đẹp trai và lời chúc sinh nhật vui vẻ đến nghệ sĩ nổi tiếng Biên Bá Hiền.
“Không biết có thấy hay không, chưa nghe em ấy nói…”
“Cậu ấy chưa nói cậu cũng không mở miệng à? Vung tiền phí phạm?”
“Tôi thiếu chút tiền đó sao?!”
Daddy Phác cậu đúng là kẻ đứng trên nóc nhà rải tiền không đau lòng mà, “Hơn nữa tự tôi nói ra còn có ý nghĩa gì?… Support là được…”
Còn tưởng rằng tình cảnh khủng như thế, Biên Bá Hiền nhất định sẽ thấy, trở về khoe khoang với hắn một phen ấy chứ. Đến lúc đó sẽ nói thật ra là anh thuê tặng em, lãng mạn biết bao nhiêu.
Thôi… Dù sao hôm đó em ấy tuyệt đối là nhóc con đẹp nhất cả Seoul cũng đủ rồi.
“Chậc chậc chậc… hèn mọn.” Kim Tại Vũ cảm thấy hết sức đau lòng.
“… Cút.”
Phác Xán Liệt cực kỳ mâu thuẫn. Hắn muốn Biên Bá Hiền được nhiều người thấy hơn, bởi vì cậu đáng giá. Lại muốn đừng ai thấy, chỉ để một mình hắn ấp trong chăn len lén yêu thương.
Đặc biệt là hiện tại cậu đều ổn định ở mọi mặt, nhưng sự nghiệp của Biên Bá Hiền đang ngay lúc ngày một phát triển, tâm tư làm việc lại mạnh. Cho nên dù cậu chỉ đang chăm chỉ làm xong chuyện của mình, Phác Xán Liệt vẫn cảm thấy bị lơ là.
Thời điểm Biên Bá Hiền có thể bên cạnh hắn rất ít, ngược lại hắn vì tới những cuộc gặp mặt không dễ mà dời hội nghị xuống.
Vất vả lắm mới tụ họp cùng nhau nên phải làm gì đó, trông thấy gương mặt mệt nhọc của Biên Bá Hiền hắn lại xót xa. Thời gian lâu dần, không thể nói tiếp theo tất yếu là mâu thuẫn, nhưng sự nhiệt liệt thì không địch lại nổi trước kia.
Chẳng phải tình yêu sụt giảm, càng giống ‘tế thủy trường lưu’ giữa người yêu chung sống lâu ngày, thấu hiểu lẫn nhau hơn. Đời người mà, đâu thể lúc nào cũng ở đỉnh điểm cao trào, sẽ kiệt sức đấy.
Thỉnh thoảng hai người ở cùng một gian phòng, làm việc riêng của mình, không nói lời nào cũng sẽ không gượng gạo, không quấy rầy nhau nhưng đều yên tâm bởi sự tồn tại của đối phương, cũng là điều dễ chịu nhu hòa hiếm hoi.
Lề mề ở văn phòng nửa ngày mới về nhà, hồi trước lúc chưa quen Biên Bá Hiền sao không phát hiện, cuộc sống đàn ông độc thân hóa ra nhàm chán đến vậy.
Lề mề lái xe, tiến về trước, phố xá không người, nhà cửa trống trải, hắn lại phải mở party hoan lạc một mình rồi.
Dạo này Biên Bá Hiền có nhận một bộ phim mới, thể loại cổ đại, ở khách sạn do đoàn phim bố trí. Phác Xán Liệt vừa khéo có tiền bèn đầu tư một chút. Đầu tư xong liền hối hận, tại sao anh phải tiêu tiền để em quay phim với nhiều phụ nữ thế chứ?
Còn diễn hoàng tử nữa, bấy giờ có phải đang quay cảnh hôn cung nữ nào đó không, hoàng tử bá đạo yêu tôi mà.
Càng nghĩ càng ấm ức, nếu Kim Tại Vũ có mặt tại đây sẽ thét to, “Tiêu rồi tiêu rồi, mọi người chạy mau! Bình giấm già lại thành tinh rồi!”
Trong nhà tối đen như mực không hề bất ngờ, Phác Xán Liệt thay giày ở cửa, phía đối diện bay tới một thứ suýt chút đụng hắn văng ra ngoài.
“Sao anh về trễ dọ?”
Biên Bá Hiền đu trên người hắn, “Em chờ anh lâu lắm luôn…”
Không có thời gian kinh hãi, khóe miệng đã sắp toét đến tận mang tai. Bế người lên khiêng vào nhà, bật đèn, ngắm khuôn mặt ngày nhớ đêm mong cho thật kỹ.
Gầy đi rồi. Người ngợm vốn dĩ đã không có mấy miếng thịt, lẽ nào đầu tư chưa thỏa đáng, đoàn phim mặc xác bữa cơm ư.
“Sao em ở nhà? Không cần quay phim à?”
“Có một diễn viên tạm thời gặp sự cố, không quay được. Ngày mai em mới đi tiếp.”
“Ờ… đợi lâu lắm hả? Sao không gọi điện cho anh? Anh sẽ về sớm.”
“Em tưởng anh bận.”
Biên Bá Hiền duỗi người, ban nãy lúc chờ đã ngủ một lát rồi, “Vả lại em muốn cho anh bất ngờ… Bởi vì có ai đó, hôm sinh nhật em đã làm chuyện rất tuyệt vời đúng không nhỉ…”
Vừa bắt đầu đã tán gẫu dồn dập vậy à, Phác Xán Liệt vui vẻ hơn, nhưng vẫn cần gìn giữ sự thận trọng nên có của đàn ông, “Sao em biết là anh?”
“Chẳng những biết là anh, em còn biết hình đều được chính tay anh chọn… Có những bức trong đó không công khai, là mấy tấm em chụp xong gửi cho anh xem.”
Biên Bá Hiền nháy mắt, mặt đều là biểu tình ‘bạn nhỏ trả lời đúng đề bài, cầu khen ngợi’.
“Xì…” Phác Xán Liệt lườm cậu, “Biết còn giả vờ…”
“Đàn ông mà… không thể quá cưng chiều…”
Biên Bá Hiền bắt chéo hai chân, nom rất thiếu đánh. Vung tay túm tóc cậu, định kéo qua đánh đòn một trận.
Rõ ràng không dùng sức, sắc mặt Biên Bá Hiền lại đau đớn, ôm đầu kêu lên, “Á… đừng đừng đừng… đừng đụng… đau quá…”
Phác Xán Liệt cảm thấy sai sai, ghé qua gạt tóc cậu xem, trên da đầu đều là máu bầm kết vảy, cũng có nơi chưa kết, còn đỏ ửng.
“Sao lại bị?!”
“Đeo tóc giả nên dị ứng, cộng thêm bí hơi. Da đầu mới nổi mẩn… rất là ngứa… gãi một cái thì ra như vầy.”
Biên Bá Hiền phủi tay hắn, lắc lắc đầu giũ tóc, nét mặt không thành vấn đề, hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời.
Phác Xán Liệt có thể tưởng tượng dáng vẻ hằng ngày của Biên Bá Hiền, da đầu đã dị ứng vẫn muốn đội tóc giả quay phim nguyên ngày.
Vết thương khó khăn lắm mới kết vảy lại bị gãi rách, tuần hoàn ác tính, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết mới. Căn bản là cảm giác vảy chồng vảy. Chưa quay xong phim mà bỏ tóc giả, hẳn sẽ không ổn.
Em ấy rất sợ ngứa, ở nhà bị muỗi cắn đã la lối cả buổi, rốt cuộc là nhẫn nhịn bằng cách nào vậy. Tại sao người mình nâng niu trong lòng bàn tay, ở bên ngoài lại phải chịu khổ sở như thế.
“Ơ… anh đừng mất hứng… em lớn rồi mà. Hơn nữa đây là ngoài ý muốn… ai biết sẽ dị ứng đâu, diễn viên khác cũng đâu sao…”
Bị gương mặt trầm ngâm trong thoáng chốc của Phác Xán Liệt dọa sợ, Biên Bá Hiền nói chuyện đều không dám lớn tiếng.
Luôn chịu đựng một mình, bỗng dưng có người coi trọng như thế, quan tâm như thế, cậu cũng thấy mình thật tội nghiệp. Buổi tối thường hay ngứa không ngủ nổi, bực bội vô cùng.
Tựa như trẻ con ở bên ngoài một mình té lộn mèo, khi ấy tự bò dậy rồi, cũng chẳng muốn rơi lệ. Về nhà trông thấy mẹ liền cảm giác chỗ bị té đau xót, bên cạnh không có ai đỡ cậu lên nên tủi thân. Ít nhất trước tiên phải khóc hai mươi phút cho yên bụng.
Phác Xán Liệt nghiêm túc suy xét hồi lâu, “Để anh đi bàn bạc, bảo bọn họ sửa phần sau thành phim chuyển kiếp nhé?”
“Phụt —— “
Biên Bá Hiền nén nước mắt về, “Đây là biện pháp giải quyết anh nghĩ ra được hả? Há há há há há em vẫn nên chịu đựng thôi…”
“Nó không phải chuyện ngày một ngày hai! Quay hết mấy tháng đó, em…”
“Anh biết giờ này hôm qua, em đang làm gì không?”
Biên Bá Hiền ngắt lời hắn, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Nếu xuôi theo mạch suy nghĩ của Phác Xán Liệt nữa, ngày mai đoàn phim khỏi khởi công luôn.
“Làm gì?”
Phác Xán Liệt nhìn điệu bộ mở cờ trong bụng của cậu, tò mò theo.
“Cùng nữ diên viên sắc nước hương trời quay cảnh hôn mất chín tiếng á.”
“… Ngứa chết em đi, đáng đời.”
Lúc hôn Phác Xán Liệt không dám mạnh bạo, sợ Biên Bá Hiền đổ mồ hôi khiến vết thương đau.
Biên nào đó tỏ vẻ khinh thường, ở đoàn phim cậu phải đội tóc giả mười mấy tiếng, ngày nào chẳng mồ hôi đầy đầu.
“Mạnh chút coi! Anh chưa ăn cơm à!”
“Đậu má!… Ăn rồi mà ăn rồi mà… anh ăn hai con bò đúng không… nhẹ thôi…”
Về nhà liền trở nên yếu ớt, Biên Bá Hiền lăn tới lăn lui than ngứa suốt, Phác Xán Liệt không cho gãi, lấy cái máy sấy tóc nhỏ chĩa lên đỉnh đầu cậu, cuối cùng cũng an phận hơn.
Ngọn gió dịu dàng hóa giải một ít ngứa, thúc giục người ta chìm vào giấc ngủ. Biên Bá Hiền thoắt cái đã mơ màng, hiếm lắm mới về được một lần, vừa nghĩ đến sáng sớm mai lại phải gia nhập đoàn phim, bèn không nỡ ngủ, mắt đã mở không lên vẫn muốn kéo Phác Xán Liệt trò chuyện.
“Anh ơi… sao em cứ là tân binh hả… Thực tập sinh, boy group, solo, diễn viên… là tân binh mãi… học tập mãi…”
“Khi nào em có thể thành người khoanh chân ngồi ở phòng chờ, các hậu bối vào chào hỏi bôm bốp nhỉ… Tưởng tượng thôi cũng sướng quá ấy…”
“Rõ ràng đã debut rất lâu rồi, nhưng hình như đến đâu cũng vẫn phải gập người chín mươi độ chào người khác… Tại sao vậy chứ? Em luôn cố gắng mà sao còn kém nhiều thế ạ?”
“Chắc tại mặt mũi non quá.” Nửa ngày Phác Xán Liệt mới thốt ra một câu như vậy.
Biên Bá Hiền liền cười cong mắt, một câu nói cũng dỗ dành thật vui vẻ.
“Không biết sấy lâu có nhức đầu không…” Tắt máy sấy, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp.
Biên Bá Hiền thoải mái nhắm mắt, dường như rất nhanh đã thiếp đi, trong mơ xuất hiện đám mây hồng phấn. Ngôn từ ôn nhu còn mềm hơn mây, khẽ khàng bay vào tai.
“Bởi lẽ em có vốn liếng cao ngạo từ lâu, nhưng vẫn đang dùng sự khiêm tốn của tân binh để nỗ lực.”
“Luôn xuất phát, không có điểm kết thúc. Giới hạn của Biên Bá Hiền, là không có giới hạn.”