Phác Xán Liệt chịu đích thân đến DH thảo luận hợp đồng quý mới là có nguyên nhân —— tiện đường đi thăm Biên Bá Hiền.
Đều do nuông chiều cả thôi. Người được chiều chuộng tính khí cũng lớn hơn, cãi nhau với hắn chút xíu đã hục hặc dám bỏ đi bụi.
Liên tiếp mấy ngày, gọi điện nhắn tin đều không có lấy một cái, hắn thế mà chỉ đành dựa vào tư liệu hình ảnh của các masternim để ngắm một Biên Bá Hiền mới mẻ, thậm chí luyện thành kỹ năng thần kỳ của giới fan —— đạt cao trào qua màn hình.
Dĩ nhiên tính cách Phác Xán Liệt sẽ không chủ động đi cầu hòa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tùy ý chọn một ngày tại công ty của Biên Bá Hiền, định giả bộ vô tình gặp phải.
Phương thức vô tình gặp cụ thể là sáng sớm nằm vùng ở công ty, canh thấy xe Biên Bá Hiền tới rồi, chờ đúng thời cơ, sải chân xông qua. Nữa không nhanh không chậm lảng vảng trước xe em ấy, trông như đang chạy lịch trình của mình, thật ra thì một phút còn chưa đi được hai bước.
Biên Bá Hiền trông thấy cũng mặc kệ hắn, trong mũi tràn ra tiếng hừ khinh miệt như có như không.
Nhưng hai người phải vào cùng tòa nhà, cuộc đồng hành vừa lúng túng vừa quỷ dị. Dọc đường không ai mở miệng trước, ai mà bắt chuyện trước chẳng phải là khuất phục ư, chẳng phải thừa nhận mình đuối lý ư.
Đối diện xuất hiện một chàng trai cao cao gầy gầy, là thực tập sinh DH mới chiêu mộ, dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi. Nhìn thấy Biên Bá Hiền trước mắt liền sáng rỡ, quy củ cúi người, giọng nói cực kỳ véo von, “Chào tiền bối ạ!”
Là chuyện rất bình thường, nhưng Phác Xán Liệt đang ở bên cạnh, thì…
Chậc. Có mặt trẻ con. Lưng cũng thẳng hơn.
Trầm ổn trang trọng gật gật đầu, vỗ vai như bậc tiền bối, thành khẩn nói, “Luyện đến tận sáng à? Vất vả rồi! Cố lên, mọi thứ sẽ được đền đáp!”
“Cảm ơn tiền bối!!!”
Thời kỳ thực tập sinh, ai nấy đều rất mờ mịt. Sáng sớm được tiền bối ưu tú động viên, mệt nhọc cả đêm trước cũng tiêu tan.
Phác Xán Liệt nghe cũng phấn chấn, bất tri bất giác đã thành tiền bối rồi, còn biết chỉ dạy người ta nữa.
Nhưng mà… cậu nhóc, cậu cười với người của tôi vui vẻ như thế làm gì? Không nhìn thấy tôi à? Tôi không đủ cao à?
“Còn tôi thì sao?”
Thanh âm mang tính chèn ép truyền tới từ không trung, chàng trai mới chuyển tầm mắt sang Phác Xán Liệt âu phục giày da đầu vuốt gel, nhưng gương mặt nặng nề, thận trọng nói, “Thưa… chú?”
Phụt ——
Biên Bá Hiền không khống chế được cười lớn.
“Chú đã debut đâu.”
Mặt Phác Xán Liệt càng đen hơn, trút hết oán khí nén mấy hôm nay lên người thằng nhỏ đáng thương này, vô cùng hẹp hòi đụng bả vai y tiến về phía trước, “Về nhà trồng khoai đi.”
“Kệ anh ấy, cố lên nhá!”
Biên Bá Hiền cười cười an ủi, chạy bước nhỏ đuổi theo phía sau.
Cùng nhau lên tầng làm việc, đẩy Phác Xán Liệt đến phòng họp rỗng bên cạnh.
Khóa trái cửa, khoanh hai tay, nói năng tùy tiện, “Nói đi, tìm em làm gì?”
“Ai tìm em, anh tới bàn hợp đồng.”
Nhướng mày phủi phủi ống tay áo bị Biên Bá Hiền kéo nhăn, thật ra thì trong lòng có chút tung tăng, bất kể nói thế nào, Biên Bá Hiền đã chủ động phản ứng hắn rồi.
“Ồ… được.”
Biên Bá Hiền gật đầu, “Vậy em đi đây.”
Chẳng hề lưu luyến để lại cho Phác Xán Liệt cái gáy tròn trịa, bị một lực mạnh lôi về lảo đảo, lưng dán lên cửa, Phác Xán Liệt tay chống tường, nhốt cậu trong một không gian nhỏ.
“Ờm…”
Hắng giọng, óc vận hành thật nhanh, nói làm sao để tỏ ra hắn rộng lượng hiểu lý lẽ, lại có thể khôn khéo dời hết sai lầm qua cho Biên Bá Hiền.
Có rồi!
Trước tiên thầm khen trí thông minh của mình, sau rất trịnh trọng nói, “Anh tha thứ cho em rồi, đừng áy náy mà không dám về nhà nữa.”
“Áy náy? Anh tha thứ cho em?!” Biên Bá Hiền kinh hoàng tới nỗi mắt hai mí rõ ràng dị thường.
“Ừ.”
Phác Xán Liệt nghiêm túc gật đầu, đặc biệt hào phóng, “Mặc dù là em có lỗi trước, nhưng anh nghĩ em đã cân nhắc kỹ càng rồi. Mấy bữa nay không về nhà nên trong lòng đau khổ lắm đúng không… Hôm nay về đi, anh sẽ không đánh mông em.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Biên Bá Hiền phát cáu cọng tóc cũng dựng đứng, “Chuẩn bị làm diễn viên hài à?”
Thấy chiêu này không hiệu nghiệm, Phác Xán Liệt bèn nở nụ cười giả dối, tùy lúc chuẩn bị biến thân, “Vậy em muốn thế nào? Mãi mãi không về nhà sao?”
“Xin lỗi đi em sẽ về.”
“Anh xin lỗi? Anh thấy là em muốn đổi nghề thành diễn viên hài mới đúng!”
“Chẳng phải anh đuổi em đi ư, sao em dọn ra ngoài anh lại không vui?!”
Hửm? Phác Xán Liệt hồi tưởng lại, hắn có nói câu đấy á?
Nguyên nhân là vì Biên Bá Hiền dùng chậu giặt vớ, giặt xong không cất đi, bày ngay giữa phòng tắm, đêm hôm hắn dậy đi vệ sinh không bật đèn bị vấp té thì thôi đi, còn gặp Biên Bá Hiền bạc tình cười nhạo.
Phác Xán Liệt xoa đầu gối đau la cậu sau này chú ý một chút, Biên Bá Hiền chẳng những cự tuyệt còn nhăn mặt với hắn, tuyên bố muốn bày đầy chậu trong phòng tắm.
Thế nên hắn mới nói vậy thì em dọn ra ngoài ở đi, bày đầy chậu trong phòng ngủ cũng không ai quản em.
Ai dè Biên Bá Hiền đi bụi thật.
Chẳng qua làm gì đáng thương như vậy, còn cái gì mà bị đuổi ra ngoài, ai dám đuổi em.
“Anh chỉ nhất thời nói lẫy thôi, hơn nữa nếu là anh giặt vớ, sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như quên cất chậu đâu.”
“Đó là vì anh căn bản không giặt! Không riêng gì vớ, miễn là em ở nhà, anh đã tự giặt quần áo bao giờ chưa?”
“… Ặc…”
Phác Xán Liệt im bặt, một mặt quả thực luôn là Biên Bá Hiền giặt, một mặt hắn chợt ý thức được, này quá giống nội dung gây gổ giữa chồng già vợ già rồi.
Phác Xán Liệt lại vì chuyện vặt vãnh như thế này mà phiền não hết mấy ngày, chỉ từ một điểm đó hắn đã thua rồi.
Biên Bá Hiền không thích trong nhà có người lạ ra vào, cho nên hắn bèn cho dì giúp việc nghỉ từ sớm.
Tuy hai người đều rất bận, nhưng Phác Xán Liệt đã học nấu cơm vì cậu, Biên Bá Hiền thì thầu việc nội trợ.
Phác Xán Liệt quen lười biếng một khoảng thời gian dài rồi, chỉ khi Biên Bá Hiền đi công tác chạy lịch trình, buổi tối trước một ngày cậu về hắn sẽ đột kích tổng vệ sinh.
Đương nhiên cũng không phải hắn làm, nếu như bạn ở tiểu khu hạng sang nào đó trông thấy một mỹ nam đẹp tựa điêu khắc nào đó nửa đêm canh ba họp mặt với một bác gái lớn tuổi, thì đừng nghi ngờ sở thích của hắn, đấy chỉ là dì giúp việc hắn mời đến thôi.
“Hôm đó em phải quay cảnh treo dây cáp nên bị căng cơ lưng, đau lắm luôn.”
Ngữ điệu của Biên Bá Hiền bỗng mềm nhũn, xưa nay Phác Xán Liệt thích ăn mềm không ăn cứng, lúc nào nên lui, đã sớm nắm rõ.
Giây trước còn như sư tử nhỏ giậm chân, giây sau thay đổi chiến lược, trở thành bé thỏ trắng điềm đạm đáng yêu, “Để buổi quay hình hiệu quả, cả ngày em không được uống ngụm nước nào…”
“… Đừng giả vờ đáng thương với anh.”
Quá đáng thương rồi, Tiểu Ba của hắn.
“Về nhà thấy vớ của anh trên đất, không nhiều lời cầm lên đi giặt. Chẳng qua là một sai lầm nhỏ xíu như quên cất thau thôi, anh đã muốn đuổi em ra khỏi nhà…”
Phắc.
Đột nhiên Phác Xán Liệt cảm thấy mình thật sự là một thứ không ra gì.
“… Là anh sai…”
Đều tại hắn không có mắt, đụng ngã thì thôi đi, còn đá hư thau là sao.
“Được rồi, vậy em miễn cưỡng tha lỗi cho anh nhé.”
Khuôn mặt than khóc lập tức giãn ra, cực kỳ hào phóng cho hắn một cái ôm.
Phác Xán Liệt cũng sẽ không biết, dù Biên Bá Hiền nói đều là thật, có điều nguồn gốc của sự gắt gỏng đêm đó là vì thời gian rảnh giữa buổi quay có đánh vài ván game, bị rớt vị trí xếp hạng.
“Nhưng mà mai mốt anh không được tùy tiện bảo em dọn ra ngoài nha…”
Nhắc tới cậu cũng đủ mặt dày gian xảo không tim không phổi, nhưng quả thực có hơi tổn thương bởi lời nói lẫy của Phác Xán Liệt, cậu chỉ có một mái nhà thôi mà.
“Được.”
DH và Phác thị đã lui tới rất nhiều năm, nội dung hợp đồng đại khái đều giống nhau, cuộc họp cũng chỉ diễn biến theo hình thức, song phương mượn tình cảnh để biểu đạt điểm chú trọng.
Phác Xán Liệt tùy ý lật tài liệu xem, kế hoạch lộ trình của nghệ sĩ được công ty gọi tên đều viết rất rõ ràng. Ai sẽ làm đại diện thương hiệu nào, ai có độ nổi để tham gia chương trình thực tế, phim mới quyết định dành cho ai, liệt kê rõ rành rành.
Ý nói rằng sugar daddy ơi, nghệ sĩ của công ty bọn tôi vừa đỉnh vừa hot, tiền đồ xán lạn đường đi sáng chói, hợp tác với chúng tôi là chuẩn đét không sai.
Thời điểm thấy kế hoạch solo của Biên Bá Hiền, những thứ khác đều không quan trọng nữa. Ký tên ngay tức khắc, hợp tác vui vẻ.
Nào ngờ hôm nay Biên Bá Hiền tới công ty họp, cũng được thông báo chuyện này. Hơn nữa Biên Bá Hiền biết chi tiết hơn, thậm chí cậu còn được nghe bản thử để chọn ca khúc.
Ai xong việc nấy, cả hai vẫn tưởng đối phương chưa biết chuyện, chuyên tâm nghĩ cách tạo niềm vui bất ngờ mà cùng ngây ngô về nhà.
“Uống một ly không? Mừng em về nhà.”
Phác Xán Liệt dứt lời tiến về phía tủ rượu, Biên Bá Hiền dĩ nhiên tình nguyện, sáp tới chỗ hắn, khí khái cầm xuống chai rượu vang đỏ đắt tiền nhất.
Vẫn là ban ngày nên bầu không khí khá lệch lạc, chạy tới chạy lui mấy phòng, đóng toàn bộ rèm cửa, cuối cùng cũng tối đi một ít.
Hớn hở kéo Phác Xán Liệt ngồi xuống, tự rót cho mình một ly lớn nốc cạn sạch, tư thế uống rượu vang thành soju luôn.
“Khà… Sướng quá!”
“Đừng uống gấp thế…” Nói thì nói vậy, cầm chai rượu lên rót thêm.
Tửu lượng của Biên Bá Hiền chẳng ra ngô ra khoai gì, một ly đã không ổn, và chẳng thể cải thiện. Tửu phẩm cũng không tốt, nhất là cùng với người tương đối thân thiết, con người đều khùng điên mà.
Cho nên Phác Xán Liệt không thích cậu uống rượu ở bên ngoài, nhưng uống ở nhà thì… có thể nói là thấm sâu vào tim trẫm.
Say rồi sẽ cực kỳ dính người, bám vào hắn đẩy không ra. Đòi hôn hôn đòi ôm ôm, mới lạnh nhạt một chút là lo được lo mất, nói anh hết thích em rồi phải không, anh không hôn em vậy em hôn anh được không.
Nhiệt độ cơ thể cũng sẽ cao hơn bình thường, ôm đi ngủ quả là không thoải mái lắm.
“Hôm nay em… rất là vui…”
Bưng ly rượu cười hì hì, xem chừng đã bốc lên đầu rồi, “Anh đoán coi tại sao em vui?”
“Đoán đi! Đoán sai bị phạt một ly! Đoán đúng mới thôi! Đoán đi!!! Đoán đi!!!”
Vỗ bàn rầm rầm, chẳng biết là do uống rượu hay do kích động, trên mặt ửng hồng một màu xinh xắn.
Phác Xán Liệt cũng nhìn ra ngay, tuyệt đối không phải vì về nhà nên vui, em ấy về nhà đâu có phấn khởi như vậy.
“Nếu anh một lần đoán trúng, em uống mười ly nhé?”
“Chấp nhận thua cuộc!!!”
“Em sắp solo.”
“…”
Bầu không khí đông cứng vài giây, Biên Bá Hiền cúi gằm, “Hứ ~ chắc chắn anh biết trước rồi, không tính là anh đoán…”
“Không sai, chưa đến mức ngốc.”
Cũng rót cho mình, cụng ly với Biên Bá Hiền, “Nào, ca sĩ solo Biên Bá Hiền, cạn.”
“Gì?” Làm bộ làm tịch ngoáy ngoáy tai, “Ai ai ai ai solo? Em chưa nghe rõ —— ”
Phác Xán Liệt phối hợp kề bên tai cậu, hơi thở mang mùi rượu thổi tới khiến lòng người ngứa ngáy, ý cười leo lên hàng mày đuôi mắt.
“Là Biên Bá Hiền…”
“Em… hic… ở đây em có cái công tắc… hic…” (hic là tiếng nấc cục nha =)))
Uống xong không yên phận, trườn ra nằm trên thảm, vén áo lộ ra bụng nhỏ trắng mút, gương mặt treo nụ cười nom không mấy thông minh, “Anh nhấn vào một cái em sẽ hát… hic…”
Phác Xán Liệt nhấn xuống rốn cậu, đây đã là lần thứ ba mươi bảy hắn nhấn rồi.
Nói cách khác, hắn đã nghe Biên Bá Hiền hát ba mươi sáu bài.
Có dịp hắn cũng thử dẫn dắt, chúng ta đi làm chuyện ý nghĩa hơn đi.
“Không được, bây giờ em là máy CD… em bằng sắt…”
“Chủ tịch đại nhân… em bằng sắt… anh bằng… thịt… Anh sẽ nát há há há… Bùm! Rắc ~~ nát luôn…”
Phác Xán Liệt nhất thời cảm thấy “thằng nhỏ” khá đau.
Lại ngâm nga một khúc nhạc nữa, không có ca từ, là bản demo hôm nay cậu được nghe.
“Má nó cái em chờ chính là ngày này…”
Lẩm bẩm một câu, Phác Xán Liệt không nghe rõ, lại bị kéo tay đặt lên rốn.
Lần này nhấn xuống không có tiếng hát nữa, Biên Bá Hiền chậm rãi tách ra chân, giang tay về phía Phác Xán Liệt, “Ôm một cái, em muốn anh…”
“Không được đâu, máy CD cứng lắm, anh không dám…” Phác Xán Liệt cố ý chọc cậu.
“Không cứng không cứng… bây giờ em là Tiểu Ba rồi…”
Biên Bá Hiền sốt ruột nhăn mặt thành một cục, Phác Xán Liệt không ôm, cậu bèn lảo đảo bò dậy bổ nhào vào ngực hắn, “Em mềm mềm mà… bên trong cũng mềm mềm… anh sờ đi…”
Điểm chí mạng là lúc làm còn cười ngu đòi sờ nơi giao hợp, chẳng rõ đang hả hê cái gì, “Em có lừa anh đâu… mềm lắm phải không…”
“Hề hề… hiện tại Tiểu Ba mềm, Xán Liệt… cứng… còn siêu nóng… sướng quá đi…”
Phác Xán Liệt bị quyến rũ đỏ lòm vành mắt, huyết dịch cả người chảy về một chỗ. Uống rượu có hại thân hay không thì hắn không biết, chứ chung quy là hại thận rồi đó.
Vả lại Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền vô cùng không sợ chết, nước mắt tuôn ra nhưng vẫn rên rất khỏe, “Chủ tịch đại nhân, cho… cho em… cho em…”
Vất vả lắm mới xong xuôi, đầu ngón tay hết sức nhúc nhích, mới uất ức thốt ra lời không nói được, “Support cho em… hô fanchant… cho em…”
Phác Xán Liệt bế người đến phòng ngủ, hôn vầng trán phủ mồ hôi, “Fanchant gì?”
Biên Bá Hiền nửa ngày không lên tiếng, Phác Xán Liệt tưởng cậu ngủ rồi. Vừa định đứng dậy đi dọn dẹp ly rượu, Biên Bá Hiền kéo hắn, nở nụ cười trẻ con nhất, “Bé Ba Ba dũng cảm bay! Bé Liệt Liệt mãi bên cạnh!”
Là điều hoàn hảo nhất mà cậu có thể sử dụng cái đầu nhỏ say xỉn nghĩ ra được.
Là sự cưng chiều nhất khi hắn không nỡ cười nhạo lời thoại ấu trĩ tột đỉnh ấy.