chín;
Ngày hôm sau An Úc tới công ty từ sáng sớm. Sau khi thu xếp xong tài liệu cho cuộc họp buổi sáng, An Lộ đến gõ cửa phòng anh.
“Anh…”Ký được một hợp đồng lớn như vậy, An Úc thoáng chút tự đắc. Ngay cả An Lộ cũng không biết vì sao anh muốn đích thân lo liệu vụ án này, tuần trước còn chấp nhất mà liên tục tăng ca. Thật ra anh chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền, làm tài sản chung của hai vợ chồng. Nói thẳng cho Dung Nham thì nhất định gã sẽ không chịu, nhưng anh không muốn để Dung Nham phải mệt mỏi như vậy. Bớt tăng ca và gọi điện với trợ lý lại, không cần phải băn khoăn về tài chính, chọn mấy đoạn đường tuyệt vời cũng không cần phải rối rắm, có thể đổi mới các thiết bị trong khu vui chơi giải trí bất kỳ lúc nào, cũng như mua xe mới để đua nữa, rõ ràng là gã muốn đổi xe.An Lộ ứ tin: “Với giờ giấc quân đội của nhà Dung Nham! Các em có thể dậy muộn cũng quái thật!”
“Ờ.”“Vậy sao hôm qua không tới?” An Lộ đi đến trước bàn làm việc của anh, vơ đại một tập tài liệu lên, lật xem.
An Lộ lớn hơn anh gần mười tuổi, quanh năm suốt tháng đều là biểu cảm lạnh nhạt nghiêm túc, thoạt nhìn đích thị là vô cùng khó gần, nhưng An Úc vô cùng thích cái sự mặt lạnh tim nóng của ông anh này.Cơn đau bụng lần hai cũng đến rất đột ngột và chóng vánh.Những toà nhà cao tầng trong thành phố cực kỳ giống thanh gương của Damocles rơi xuống nhân gian, ánh mặt trời bị chia cắt rất rời rạc, chỉ lốm đốm và mỏng manh. Trong mắt một số người chúng là nghệ thuật, còn với một số người khác thì những tia tử ngoại này họ tránh còn không kịp.
“Tài liệu cần có cho lát nữa đã chuẩn bị xong, chín giờ…”“Được thôi, em vô cớ bỏ bê công việc, anh khấu trừ tiền lương em đi.”
“Cuối tuần đi thăm ông ngoại à?” An Lộ ngắt lời anh.Vừa rồi ngồi ở trong khá lâu, An Úc cảm thấy hơi rét run. Cà phê vừa được bưng ra là anh nhấc nắp lên ngay, uống thẳng luôn. Americano đen ấm áp không thêm chút đường nào, An Úc cau mày uống cạn, anh còn phải dựa vào thứ đắng nghét này để giữ ấm.Dẫu anh biết rằng nhất định cuối cùng Dung Nham có thể giải quyết được những vấn đề ấy, anh vẫn muốn giúp gã, muốn nhìn gã phấn chấn và dạn dĩ, muốn gã dành nhiều thời gian cho bản thân hơn.
An Úc gật đầu, “Qua ăn tối, sức khoẻ ông ngoại khá tốt.”“Được rồi anh, Dung Nham tốt với em lắm, anh ấy không ức hiếp em đâu.” An Úc lấy đi tập văn kiện trong tay An Lộ, lại rót một cốc nước đặt vào tay y, “Đừng lo lắng cho em, anh mở họp ngay bây giờ đi.”faismoilamour.wordpress.com
“Vậy sao hôm qua không tới?” An Lộ đi đến trước bàn làm việc của anh, vơ đại một tập tài liệu lên, lật xem.“Anh…”“Tôi đã về từ lâu rồi, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho Dung Nham.”
An Úc nhìn bộ dạng lơ đãng làm bộ hỏi chuyện của ông anh, thấy hơi buồn cười, nhưng bận tâm đến mặt mũi của anh hai nên kìm lại, “Đêm qua về trễ, hôm sau đồng hồ báo thức cũng không kêu, thế là ngủ quên mất.”Lúc này Dung Nham gọi điện tới.
An Lộ ứ tin: “Với giờ giấc quân đội của nhà Dung Nham! Các em có thể dậy muộn cũng quái thật!”Ngày hôm sau An Úc tới công ty từ sáng sớm. Sau khi thu xếp xong tài liệu cho cuộc họp buổi sáng, An Lộ đến gõ cửa phòng anh.
Y biết lý do tại sao An Úc kết hôn cùng với Dung Nham, kể từ sau khi hôn lễ của bọn họ kết thúc, y bắt đầu lo lắng cho cậu em trai ngốc nghếch này, không một ngày nào là y không lo.“An An, em đang bận à.” Giọng nói vẫn trầm ổn như thế, mang theo một chút mỏi mệt khó có thể bỏ qua.An Lộ sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được thì tai đã đỏ bừng, giả vờ lạnh lùng bảo: “Ai thèm quan tâm buổi tối tụi em làm gì, anh chỉ quan tâm vì sao nhân viên không tới làm thôi.”Anh ngồi đó một lúc, định cầm theo cái cốc vẫn còn đầy một nửa đến có chỗ nào có ánh nắng.
An Úc đỡ trán, rốt cuộc anh tôi lại đang suy nghĩ vớ vẩn tới chuyện bạo lực gia đình gì thế này.Hắn tiếp tục nói về những chuyện thú vị sau khi trở về, An Úc lại giống như bị ai đâm mạnh vào trái tim, vừa đau đớn vừa tê dại.
Anh cười hỏi: “Anh hai, anh có chắc chắn rằng anh nhất định muốn biết tối hôm đó tụi em làm gì không.”Bùi Phương Trì đi cùng hướng với anh, như thể hắn chưa từng rời đi.Anh không xác định được rằng điều hòa bên trong khí thổi mạnh quá, hay là vốn dĩ hôm nay trời chẳng nóng đến vậy.
An Lộ sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được thì tai đã đỏ bừng, giả vờ lạnh lùng bảo: “Ai thèm quan tâm buổi tối tụi em làm gì, anh chỉ quan tâm vì sao nhân viên không tới làm thôi.”
“Được thôi, em vô cớ bỏ bê công việc, anh khấu trừ tiền lương em đi.”Bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau.
“…”Không có quá nhiều người đi lại chung quanh những tòa nhà cao tầng vào buổi trà chiều như thế này, An Úc bước đi rất khó nhọc, cà phê đổ đầy ra đất, anh dựa vào cây cột đèn định chờ cho nó giảm bớt đi, nhưng bởi vì càng ngày càng đau nên không thể không ngồi xổm xuống.
“Được rồi anh, Dung Nham tốt với em lắm, anh ấy không ức hiếp em đâu.” An Úc lấy đi tập văn kiện trong tay An Lộ, lại rót một cốc nước đặt vào tay y, “Đừng lo lắng cho em, anh mở họp ngay bây giờ đi.”
An Lộ nhìn anh, cuối cùng cũng không nói gì nữa.Rốt cuộc cũng tiễn được bên hợp tác đi, An Úc quành về quán cà phê, gọi một cốc cà phê nóng. Nhân viên cửa hàng liên tục xác nhận đơn hàng với anh rồi mới bắt đầu bắt tay vào làm.An Úc nhìn người pha chế cà phê chậm chạp làm việc, thở dài trong lòng, xoay người đẩy cánh cửa kính ra, ngồi xuống chỗ bàn ghế ngoài trời.Y biết lý do tại sao An Úc kết hôn cùng với Dung Nham, kể từ sau khi hôn lễ của bọn họ kết thúc, y bắt đầu lo lắng cho cậu em trai ngốc nghếch này, không một ngày nào là y không lo.
An Úc họp cả buổi sáng, giữa trưa cũng bận đến nỗi chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đến lúc ăn mới được chút bớt thời giờ nhắn tin cho Dung Nham, nhắc anh nhớ ăn cơm.
Đến tận buổi chiều cũng không thấy trả lời. Nghĩ rằng chắc là ngày này công việc chồng chất thành đống, gã nhất thời bận bịu không có thời gian nhìn điện thoại.An Úc gật đầu, “Qua ăn tối, sức khoẻ ông ngoại khá tốt.”
Vốn dĩ thường ngày bọn họ cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều lắm, chỉ cần bận lên một cái là có đôi khi số lời bọn họ nói với nhau trong vòng hai ngày cũng có thể đếm vừa trên mười đầu ngón tay.
Chỉ khi cùng làm chuyện ấy với anh Dung Nham mới có thể nói nhiều hơn chút.Địa điểm là một quán cà phê gần công ty, đối phương là một người Hoa quốc tịch Pháp rất nhiệt tình thoải mái. Trong hơn một tiếng đồng hồ, cơ hồ có một nửa thời gian là hai người cùng đàm luận chính sách và luật quy. May mà An Úc học bằng kép ngành nghiên cứu kinh doanh và luật pháp, anh phân tích cái lợi và cái hại, nói có sách mách có chứng, thương lượng xong hợp đồng một cách suôn sẻ thuận lợi.Anh cười hỏi: “Anh hai, anh có chắc chắn rằng anh nhất định muốn biết tối hôm đó tụi em làm gì không.”
An Úc hơi nhụt chí.Chỉ khi cùng làm chuyện ấy với anh Dung Nham mới có thể nói nhiều hơn chút.
Nhưng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, ba giờ rưỡi anh có hẹn với khách.
Địa điểm là một quán cà phê gần công ty, đối phương là một người Hoa quốc tịch Pháp rất nhiệt tình thoải mái. Trong hơn một tiếng đồng hồ, cơ hồ có một nửa thời gian là hai người cùng đàm luận chính sách và luật quy. May mà An Úc học bằng kép ngành nghiên cứu kinh doanh và luật pháp, anh phân tích cái lợi và cái hại, nói có sách mách có chứng, thương lượng xong hợp đồng một cách suôn sẻ thuận lợi.“Phương, Phương Trì…?” An Úc sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng anh dâng lên những cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn tận lực nhoẻn một nụ cười, “Cậu đã về rồi.”“…”
Ký được một hợp đồng lớn như vậy, An Úc thoáng chút tự đắc. Ngay cả An Lộ cũng không biết vì sao anh muốn đích thân lo liệu vụ án này, tuần trước còn chấp nhất mà liên tục tăng ca. Thật ra anh chỉ muốn kiếm được thật nhiều tiền, làm tài sản chung của hai vợ chồng. Nói thẳng cho Dung Nham thì nhất định gã sẽ không chịu, nhưng anh không muốn để Dung Nham phải mệt mỏi như vậy. Bớt tăng ca và gọi điện với trợ lý lại, không cần phải băn khoăn về tài chính, chọn mấy đoạn đường tuyệt vời cũng không cần phải rối rắm, có thể đổi mới các thiết bị trong khu vui chơi giải trí bất kỳ lúc nào, cũng như mua xe mới để đua nữa, rõ ràng là gã muốn đổi xe.“Không, em hết bận rồi.”An Úc đỡ trán, rốt cuộc anh tôi lại đang suy nghĩ vớ vẩn tới chuyện bạo lực gia đình gì thế này.
Dẫu anh biết rằng nhất định cuối cùng Dung Nham có thể giải quyết được những vấn đề ấy, anh vẫn muốn giúp gã, muốn nhìn gã phấn chấn và dạn dĩ, muốn gã dành nhiều thời gian cho bản thân hơn.Cơn đau lần này cũng không kéo dài quá lâu, An Úc hồi thần lại vừa định đứng dậy, trước mặt đã có người giúp anh đứng lên.
Rốt cuộc cũng tiễn được bên hợp tác đi, An Úc quành về quán cà phê, gọi một cốc cà phê nóng. Nhân viên cửa hàng liên tục xác nhận đơn hàng với anh rồi mới bắt đầu bắt tay vào làm.Tuyết bay ngày đông giá rét, cũng không bằng cái lạnh của ngày hôm nay.
An Úc nhìn người pha chế cà phê chậm chạp làm việc, thở dài trong lòng, xoay người đẩy cánh cửa kính ra, ngồi xuống chỗ bàn ghế ngoài trời.
Anh không xác định được rằng điều hòa bên trong khí thổi mạnh quá, hay là vốn dĩ hôm nay trời chẳng nóng đến vậy.
Vừa rồi ngồi ở trong khá lâu, An Úc cảm thấy hơi rét run. Cà phê vừa được bưng ra là anh nhấc nắp lên ngay, uống thẳng luôn. Americano đen ấm áp không thêm chút đường nào, An Úc cau mày uống cạn, anh còn phải dựa vào thứ đắng nghét này để giữ ấm.An Lộ lớn hơn anh gần mười tuổi, quanh năm suốt tháng đều là biểu cảm lạnh nhạt nghiêm túc, thoạt nhìn đích thị là vô cùng khó gần, nhưng An Úc vô cùng thích cái sự mặt lạnh tim nóng của ông anh này.
Lúc này Dung Nham gọi điện tới.
“An An, em đang bận à.” Giọng nói vẫn trầm ổn như thế, mang theo một chút mỏi mệt khó có thể bỏ qua.
“Không, em hết bận rồi.”An Úc hơi nhụt chí.
“Ừ.” Ở đầu dây bên kia Dung Nham lại bị ai đó ngắt lời, An Úc đợi một lát mới nghe thấy gã nói tiếp: “Tối nay để dì Trần nấu cơm, em ăn sớm một chút nhé, anh tăng ca, không cần chờ anh đâu.”
“Được…” An Úc cạy cạy lên hình vẽ trên cốc giấy, “Vậy anh nhớ ăn cơm đấy.”letthebutterflyfly.wordpress.comNhưng không có thời gian nghĩ nhiều nữa, ba giờ rưỡi anh có hẹn với khách.“Ừ.” Ở đầu dây bên kia Dung Nham lại bị ai đó ngắt lời, An Úc đợi một lát mới nghe thấy gã nói tiếp: “Tối nay để dì Trần nấu cơm, em ăn sớm một chút nhé, anh tăng ca, không cần chờ anh đâu.”
Anh ngồi đó một lúc, định cầm theo cái cốc vẫn còn đầy một nửa đến có chỗ nào có ánh nắng.
Những toà nhà cao tầng trong thành phố cực kỳ giống thanh gương của Damocles rơi xuống nhân gian, ánh mặt trời bị chia cắt rất rời rạc, chỉ lốm đốm và mỏng manh. Trong mắt một số người chúng là nghệ thuật, còn với một số người khác thì những tia tử ngoại này họ tránh còn không kịp.
Cơn đau bụng lần hai cũng đến rất đột ngột và chóng vánh.“An Úc… Là cậu thật đấy à An Úc!” Bùi Phương Trì vỗ vỗ vai anh, “Cậu có khỏe không? Vừa rồi chuyện gì xảy ra thế?”“Tài liệu cần có cho lát nữa đã chuẩn bị xong, chín giờ…”
Không có quá nhiều người đi lại chung quanh những tòa nhà cao tầng vào buổi trà chiều như thế này, An Úc bước đi rất khó nhọc, cà phê đổ đầy ra đất, anh dựa vào cây cột đèn định chờ cho nó giảm bớt đi, nhưng bởi vì càng ngày càng đau nên không thể không ngồi xổm xuống.Vốn dĩ thường ngày bọn họ cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều lắm, chỉ cần bận lên một cái là có đôi khi số lời bọn họ nói với nhau trong vòng hai ngày cũng có thể đếm vừa trên mười đầu ngón tay.
Cơn đau lần này cũng không kéo dài quá lâu, An Úc hồi thần lại vừa định đứng dậy, trước mặt đã có người giúp anh đứng lên.An Úc nhìn bộ dạng lơ đãng làm bộ hỏi chuyện của ông anh, thấy hơi buồn cười, nhưng bận tâm đến mặt mũi của anh hai nên kìm lại, “Đêm qua về trễ, hôm sau đồng hồ báo thức cũng không kêu, thế là ngủ quên mất.”
“An Úc… Là cậu thật đấy à An Úc!” Bùi Phương Trì vỗ vỗ vai anh, “Cậu có khỏe không? Vừa rồi chuyện gì xảy ra thế?”Dung Nham không nói gì với anh cả.
“Phương, Phương Trì…?” An Úc sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng anh dâng lên những cảm xúc phức tạp, nhưng vẫn tận lực nhoẻn một nụ cười, “Cậu đã về rồi.”
Bùi Phương Trì đi cùng hướng với anh, như thể hắn chưa từng rời đi.Đến tận buổi chiều cũng không thấy trả lời. Nghĩ rằng chắc là ngày này công việc chồng chất thành đống, gã nhất thời bận bịu không có thời gian nhìn điện thoại.
“Tôi đã về từ lâu rồi, hai ngày trước còn gọi điện thoại cho Dung Nham.”
Hắn tiếp tục nói về những chuyện thú vị sau khi trở về, An Úc lại giống như bị ai đâm mạnh vào trái tim, vừa đau đớn vừa tê dại.
Dung Nham không nói gì với anh cả.
Bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau.
Tuyết bay ngày đông giá rét, cũng không bằng cái lạnh của ngày hôm nay.