tám;
Dung Nham chờ anh ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy đi dọn dẹp phòng tắm, chỉnh nước trong bồn, sau đó ôm anh vào tắm rửa.
An Úc nằm ngủ yên lành trong bồn tắm, hồn nhiên không biết hôm nay là hôm nào, toàn bộ quá trình đều ngoan ngoãn mặc gã xử trí.Anh đỏ mặt.
Nước ấm làm ửng hồng da dẻ anh, để sát vào nhìn kỹ sẽ thấy màu hồng hiện rõ trên làn da trắng nõn. Dung Nham nửa quỳ ở bên cạnh anh, nhìn đến khi bụng dưới nóng rực mới nhịn không được mà cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh anh.Dung Nham giữ vai anh, ngón cái không ngừng mân mê làn da tinh tế của anh.Anh nhớ từng biểu cảm một của Dung Nham.
Có lẽ là bị sau khi được tắm rửa sạch sẽ thân thể quá sảng khoái và thoải mái, An Úc ngủ một giấc đến hơn hai giờ chiều.Nước ấm làm ửng hồng da dẻ anh, để sát vào nhìn kỹ sẽ thấy màu hồng hiện rõ trên làn da trắng nõn. Dung Nham nửa quỳ ở bên cạnh anh, nhìn đến khi bụng dưới nóng rực mới nhịn không được mà cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh anh.An Úc “a” một tiếng, lần này thì thật sự đỏ mặt rồi.
Buổi sáng Dung Nham có một cuộc họp trên video với vài người phụ trách khu vực, buổi chiều cúp điện thoại với trợ lý rồi đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy An Úc chui ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng ngồi dụi mắt ở trên giường.An Úc đi đến bên bàn ăn, vừa lúc ấy Dung Nham bưng hai quả trứng lòng đào từ trong bếp ra.Buổi sáng Dung Nham có một cuộc họp trên video với vài người phụ trách khu vực, buổi chiều cúp điện thoại với trợ lý rồi đẩy cửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy An Úc chui ra khỏi chăn, mơ mơ màng màng ngồi dụi mắt ở trên giường.
Dung Nham liếc anh một cái, đi đến bên cửa sổ kéo bức rèm che dày nặng, ánh nắng chiếu thẳng vào trong, đổ nghiêng nghiêng lên thảm, lên chăn, và lên lông mi của An Úc.faismoilamour.wordpress.comDung Nham nhìn vệt đỏ trên xương quai xanh của anh, nói: “Nếu tối nào em cũng giống tối hôm qua, anh sẽ phát tiền thưởng cần mẫn cho em.”
An Úc lấy tay che ánh sáng, sau khi đôi mắt hoàn toàn thích ứng anh mới nhìn rõ, Dung Nham một tay đút túi đang đứng bên cửa sổ bên nhìn anh, gã đứng thẳng lưng, cao ráo chân dài, đưa lưng về phía ánh nắng, tựa như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại, giáng lâm vào thời khắc mặt trời nóng rực nhất.“Anh xin nghỉ giúp em rồi,” Dung Nham ôm anh về phòng rồi đặt điện thoại vào tay anh, “Ngày mai em đi làm.”Tới cả lỗ tai của An Úc cũng đỏ bừng.
Mà Dung Nham của tối hôm qua, dường như cũng đã cho An Úc một tín hiệu – gã cũng có thể chờ đợi.“…”Cuối cùng Dung Nham tìm một bộ đồ ngủ cho anh, An Úc rề rà mặc vào, lại rề rà lết vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa tưởng tượng bộ dáng Dung Nham đứng trong bếp nghiêm túc so sánh tỷ lệ sò điệp với những nguyên liệu khác.
Anh nhớ từng biểu cảm một của Dung Nham.
Thậm chí anh còn có thể nhớ rõ từng chi tiết một trên cây cọc của thân thể được bao bọc bởi quần áo kia.Anh ngồi xuống, vừa định mở miệng thì di động của Dung Nham vang lên. Dung Nham cho đưa cho anh cái muỗng rồi nhận điện thoại.
Anh đỏ mặt.Nhìn anh lại ngơ ngẩn thất thần, Dung Nham đi đến trước mặt anh, duỗi tay vuốt xuống những lọn tóc đang vểnh lên trên đầu anh.“Anh tắt đồng hồ báo thức của em đó, anh trai em trực tiếp gọi điện thoại cho anh luôn.”
Nhìn anh lại ngơ ngẩn thất thần, Dung Nham đi đến trước mặt anh, duỗi tay vuốt xuống những lọn tóc đang vểnh lên trên đầu anh.“Hôm nay là thứ hai!” An Úc đưa tay ôm cổ gã, “Anh không đi làm, em cũng không đi làm! Đồng hồ báo thức của em không kêu!”
“Ngủ đủ rồi?”Anh nghe Dung Nham trò chuyện với trợ lý, đột nhiên nhớ ra hôm nay đã là ngày làm việc rồi. An Úc sững người một lúc, sau khi nhận thức một cách muộn màng mới húp sạch cháo trong chén, cắn vỡ trái trứng lòng đào, rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng.Đầu tiên là một cơ quan nào đó trong bụng giật giật rất khẽ, sau đó là cảm giác đau đớn mãnh liệt, bàn chải đánh răng điện trong tay rơi xuống đất, anh muốn cúi người xuống nhặt lên nhưng đau quá, đành ôm bụng ngồi xổm xuống, tay vô lực, mở miệng thì lại chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn.
“Ừm…” An Úc hơi nâng chăn lên, anh còn chưa mặc gì cả.
Vì sao anh lại không mặc gì cả nhỉ.
An Úc “a” một tiếng, lần này thì thật sự đỏ mặt rồi.Dung Nham chờ anh ngủ say rồi mới lặng lẽ đứng dậy đi dọn dẹp phòng tắm, chỉnh nước trong bồn, sau đó ôm anh vào tắm rửa.
“Anh, anh giúp em rửa ráy ạ… Em cũng không biết đó…”
“Ừ.” Dung Nham nhàn nhạt đáp.“…”
An Úc hức một tiếng, vùi mặt vào bụng gã.Thật đường hoàng. Thật là đường hoàng đến chết người.
Dung Nham giải thích cho anh: “Để lâu sẽ sinh bệnh, đằng trước cũng cần phải xử lý thêm một lần.”
Thật đường hoàng. Thật là đường hoàng đến chết người.
Lại càng khiến anh cảm thấy thẹn thùng hơn.Vì sao anh lại không mặc gì cả nhỉ.“Hôm nay em có một cuộc họp phải tổ chức, nhưng em bỏ lỡ mất rồi…” An Úc cảm thấy hơi uể oải. Anh đi làm trong công ty của gia đình, tất cả mọi người coi anh là tiểu thiếu gia ăn không ngồi rồi, việc nghỉ làm vô cớ này tuy không ai dám nói gì, nhưng lòng anh không chịu được.
“Cảm ơn…” Giọng anh rất khẽ, nhưng đủ để người nghe được rõ ràng.“Cảm ơn…” Giọng anh rất khẽ, nhưng đủ để người nghe được rõ ràng.
Dung Nham giữ vai anh, ngón cái không ngừng mân mê làn da tinh tế của anh.Dung Nham vừa cúp điện thoại, bắt gặp An Úc đang lao lên cầu thang, cúi người bế anh lên.
Tới cả lỗ tai của An Úc cũng đỏ bừng.Dung Nham giải thích cho anh: “Để lâu sẽ sinh bệnh, đằng trước cũng cần phải xử lý thêm một lần.”
“An An, anh nấu cháo sò điệp đấy, dậy ăn đi,” giọng gã trở nên hơi khàn, giống như đang tuyên bố một chuyện rất nguy hiểm, “Em mà vẫn không mặc quần áo, có khả năng hôm nay em sẽ không xuống giường được.”letthebutterflyfly.wordpress.com
“…”Đúng lúc ấy một cơn đau ập đến.
Cuối cùng Dung Nham tìm một bộ đồ ngủ cho anh, An Úc rề rà mặc vào, lại rề rà lết vô nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, vừa đánh răng vừa tưởng tượng bộ dáng Dung Nham đứng trong bếp nghiêm túc so sánh tỷ lệ sò điệp với những nguyên liệu khác.An Úc hức một tiếng, vùi mặt vào bụng gã.
Đúng lúc ấy một cơn đau ập đến.
Đầu tiên là một cơ quan nào đó trong bụng giật giật rất khẽ, sau đó là cảm giác đau đớn mãnh liệt, bàn chải đánh răng điện trong tay rơi xuống đất, anh muốn cúi người xuống nhặt lên nhưng đau quá, đành ôm bụng ngồi xổm xuống, tay vô lực, mở miệng thì lại chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn.Mà Dung Nham của tối hôm qua, dường như cũng đã cho An Úc một tín hiệu – gã cũng có thể chờ đợi.
Cũng may cơn đau đớn không kéo dài quá lâu, anh ngồi dưới đất thả lỏng người một chút, xác nhận bụng thật sự không đau nữa mới chậm rãi đứng lên rửa mặt.Thậm chí anh còn có thể nhớ rõ từng chi tiết một trên cây cọc của thân thể được bao bọc bởi quần áo kia.
Cuối cùng, khi đã rửa mặt xong, An Úc cẩn thận xoa xoa bụng, không có gì khác thường, như thể cơn đau vừa rồi chỉ là ảo giác.
An Úc đi đến bên bàn ăn, vừa lúc ấy Dung Nham bưng hai quả trứng lòng đào từ trong bếp ra.
Anh ngồi xuống, vừa định mở miệng thì di động của Dung Nham vang lên. Dung Nham cho đưa cho anh cái muỗng rồi nhận điện thoại.
An Úc húp từng muỗng cháo nhỏ, mùi vị đồ ăn vây quanh người, hiện tại dạ dày rất thoải mái, anh nghĩ ngợi, chắc vừa rồi chỉ là bởi vì anh chưa ăn sáng mà thôi.Dung Nham liếc anh một cái, đi đến bên cửa sổ kéo bức rèm che dày nặng, ánh nắng chiếu thẳng vào trong, đổ nghiêng nghiêng lên thảm, lên chăn, và lên lông mi của An Úc.
Anh nghe Dung Nham trò chuyện với trợ lý, đột nhiên nhớ ra hôm nay đã là ngày làm việc rồi. An Úc sững người một lúc, sau khi nhận thức một cách muộn màng mới húp sạch cháo trong chén, cắn vỡ trái trứng lòng đào, rồi vội vội vàng vàng chạy về phòng.“Ngủ đủ rồi?”
Dung Nham vừa cúp điện thoại, bắt gặp An Úc đang lao lên cầu thang, cúi người bế anh lên.
“Gấp gáp cái gì.”
“Hôm nay là thứ hai!” An Úc đưa tay ôm cổ gã, “Anh không đi làm, em cũng không đi làm! Đồng hồ báo thức của em không kêu!”
“Anh tắt đồng hồ báo thức của em đó, anh trai em trực tiếp gọi điện thoại cho anh luôn.”
“Hôm nay em có một cuộc họp phải tổ chức, nhưng em bỏ lỡ mất rồi…” An Úc cảm thấy hơi uể oải. Anh đi làm trong công ty của gia đình, tất cả mọi người coi anh là tiểu thiếu gia ăn không ngồi rồi, việc nghỉ làm vô cớ này tuy không ai dám nói gì, nhưng lòng anh không chịu được.“Ừ.” Dung Nham nhàn nhạt đáp.
“Anh xin nghỉ giúp em rồi,” Dung Nham ôm anh về phòng rồi đặt điện thoại vào tay anh, “Ngày mai em đi làm.”
An Úc trả lời một vài email, tắt màn hình di động ném lên giường, cả người ủ rũ tựa đầu lên vai gã, một hồi sau lại buột ra một câu: “Em sẽ không có tiền thưởng cần mẫn.”
Dung Nham nhìn vệt đỏ trên xương quai xanh của anh, nói: “Nếu tối nào em cũng giống tối hôm qua, anh sẽ phát tiền thưởng cần mẫn cho em.”An Úc húp từng muỗng cháo nhỏ, mùi vị đồ ăn vây quanh người, hiện tại dạ dày rất thoải mái, anh nghĩ ngợi, chắc vừa rồi chỉ là bởi vì anh chưa ăn sáng mà thôi.
“…”