Sáng nay Vũ Đằng vào trường hơi trễ. Ngồi trong lớp, cô cứ một mực im lặng không nói chuyện với ai, đặc biệt là Hải Nam. Đức Hoàng và Khánh Dương có hỏi chuyện nhưng cô chỉ lắc đầu rồi làm thinh.Tay lật lật trang giấy, mắt cũng nhìn chằm chằm vào đấy nhưng tâm trí của Vũ Đằng hình như là bị treo ngược lên cành cây rồi. Cô không muốn những người xung quanh cô phải chịu tổn thương và cô cũng không làm được.
-Vũ Đằng!
Vũ Đằng giật mình, cô đứng dậy nhìn cô giáo.
-Em đọc tiếp cho cô đoạn sau.
Vũ Đằng im lặng, cô cúi đầu xuống. Tất cả sự chú ý đều dồn hết vào cô. Đức Hoàng và Khánh Dương đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô, hai người cứ thấp thỏm trong lòng. Hải Nam khẽ liếc mắt, anh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Còn Lan Phong, tính của anh từ trước đến bây giờ vẫn thế, chỉ ngủ và ngủ.
-Em ngồi xuống đi, sau này phải tập trung hơn đó.
-Dạ, em xin phép.
Vũ Đằng ngồi xuống, cô nhíu mày. Hôm nay thực sự rất mệt mỏi, cô không thể nào tập trung vào bất kỳ chuyện gì được. Giá như những gì của ngày hôm qua là một giấc mộng, là những điều không có thật thì tốt biết mấy.
*Reeng...Reeng...*
Tiếng chuông ra chơi vang lên, Vũ Đằng vừa thấy Vũ Đồng chờ trước cửa thì lập tức đứng dậy rồi ra ngoài.
Khánh Dương nhíu mày, anh nhìn theo bóng của cô đang dần khuất. Hôm nay trông cô rất lạ, chắc chắn là có chuyện rồi. Bỗng nhiên có người vỗ vai anh. Khánh Dương giật mình, quay đầu nhìn lại.
-Cậu đang suy nghĩ gì thế?- Đức Hoàng ngồi xuống bên anh.
-Có gì đâu.- Anh lắc đầu.
-Vũ Đằng hôm nay rất lạ, hình như cậu ấy đang trốn tránh gì đó.- Đức Hoàng xoa cằm.
-Uhm, từ trước đến bây giờ Vũ Đằng chưa bao giờ như thế cả.
-Mình chắc chắn Vũ Đằng có chuyện rồi.
-Ừ, hỏi thẳng Vũ Đằng luôn đi.
-Nhưng lúc sáng hai đứa mình có gặng hỏi đến mức nào thì Vũ Đằng cũng im thinh thích mà.- Đức Hoàng xịu mặt.
-Mình có cách...chậc...- Khánh Dương chậc lưỡi rơi đứng dậy ra ngoài.
-Ơ...ơ...chưa nói chuyện xong mà.
Đức Hoàng thở dài rồi bước về chỗ của mình.
Sau khi dùng bữa trưa, Vũ Đằng liền trốn ra sân sau của trường. Cô ngồi trên ghế đá ôm mặt và nức nở khóc. Chính bản thân của Vũ Đằng cũng không biết cô khóc vì điều gì. Hiện tại cô chỉ biết mình đang rối bời giữa bốn người con trai. Thực tại lúc nào cũng phũ phàng. Không phải trên con đường của chúng ta đi lúc nào cũng nở hoa, cũng bao phủ bằng một màu hồng. Mà đó mang theo những phím đàn, tạo nên những lúc thăng trầm trong cuộc sống.
Bây giờ cô phải làm gì đây? Cô không muốn đối mặt với hiện thực.
Vũ Đằng cắn chặt môi đến nỗi bật máu. Cô muốn quay về lúc trước, cô sẽ an phận làm công chúa và theo ý chỉ của phụ hoàng. Liệu đây có phải là sự trừng phạt của việc cãi lời phụ hoàng không? Liệu đây có phải là một bài học cho cô khi phạm lòng yêu tỷ phu của mình hay không?
Một chiếc khăn tay mới tinh chìa ra trước mặt cô. Vũ Đằng ngước mặt lên thì nhìn thấy Lan Phong. Anh cho một tay vào túi, tay còn lại đưa khăn tay cho cô. Gương mặt vẫn lạnh lùng, chẳng có một chút cảm xúc nào.
Vũ Đằng vội lau nước mắt, cô rụt rè đưa tay nhận lấy. Lan Phong ngồi xuống bên cạnh cô. Anh tỉ mỉ quan sát những cảm xúc đang dần biến đổi trên gương mặt diễm lệ ấy. Vũ Đằng im lặng, cô cúi đầu xuống, che giấu đi đôi mắt đang bắt đầu sưng húp lên.
-Tại sao cô khóc?
-Mình...mình...không có!- Cô lắc đầu.
-Đừng giấu tôi, tôi biết hết đó. Nếu thấy ai mang được hạnh phúc cho mình thì chấp nhận họ đi.- Anh tựa người vào thành ghế.
Vũ Đằng mở to hai mắt, cô ngước mặt lên nhìn anh. Dưới ánh mặt trời, Lan Phong như nam thần đang tỏa sáng. Ngũ quang cứ thế mà dâng lên. Cô mím môi, tim bỗng chốc lỡ mất một nhịp.
Quay đầu nhìn lại, cánh tay của anh mạnh mẽ kéo Vũ Đằng vào lòng và áp môi hôn cô.
Thân người của Vũ Đằng mềm nhũn, cô bất lực tựa hẳn vào anh. Hai mắt dần khép lại, cô cảm nhận được vòng tay ôm cô đang dần siết lại. Không giống như Hải Nam, cảm giác này đối với cô rất khác, cô không muốn kháng cự anh. Chỉ muốn anh càng ôm chặt lấy cô. Lan Phong đưa lưỡi vào khoang miệng của Vũ Đằng, anh dịu dàng chiếm trọn đôi môi nhỏ xinh kia. Đưa tay lên áp vào bên má của cô, anh như càng đắm mình sâu trong sự ngọt ngào ấy.
Chiếc lưỡi mềm mại của anh lướt qua môi của Vũ Đằng như lau đi những giọt máu còn đọng lại. Từ hành động nhỏ nhặt ấy đều làm cho Vũ Đằng run người, cũng vì thể mà tim của cô đã như là của anh.
Từ từ rời khỏi môi cô nhưng khoảng cách lúc này còn rất gần. Vũ Đằng còn cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh phả vào hai bên má làm cho cô đỏ bừng mặt.
Đến giờ nhìn lại, Lan Phong mới nhận ra là anh đã đặt Vũ Đằng ngồi trên đùi mình từ lúc nào. Không một câu biện hộ, anh chỉ nhẹ nhàng ghì lấy đầu của cô và ôm vào lòng. Vũ Đằng chớp chớp mắt liên tục, cô không phản ứng lại mà còn tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh. Bây giờ cô mới biết yêu thương một người là như thế nào.
...
Tối. Lan Phong, Hải Nam và Đức Hoàng cùng qua nhà của Khánh Dương. Vào phòng khách, họ vô tư ngồi xuống sofa, tự lấy nước, lấy sách báo đọc không cần biết chủ nhà đang ở phương trời nao. Khánh Dương từ trên lầu đi xuống anh mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh Đức Hoàng.
-Các cậu đến rồi à?
-Ừ, hôm nay quả là chán ngắt.- Môi của Hải Nam hơi nhếch lên.
-Được rồi, để mình vào bếp lấy thứ này.- Nói xong, Khánh Dương đứng dậy rồi đi vào bếp.
*Tiin...Tiin...Tiin*
Tiếng chuông tin nhắn vang lên từ điện thoại của Khánh Dương đang đặt ở trên bàn. Đức Hoàng hiếu kỳ, anh khẽ đưa mắt nhìn qua. Trước mắt anh là ảnh của Vũ Đằng khi cô đang ngửi một bông hoa ở Vườn Tình Yêu hôm trước và được cài đặt làm ảnh nền điện thoại của Khánh Dương. Đức Hoàng cắn môi, anh nhíu mày. Bảo người ta là "sói già đội lớp cừu non" vậy mình là gì? Cả gan dám đi đường tắt nữa chứ. Huh, chơi khăm nhau thế đấy.
Khánh Dương trở lại, anh đặt chai rượu và bốn chiếc ly lên bàn rồi ngồi xuống. Đức Hoàng nhìn chai rượu trầm trồ.
-Woa, đây là Cognac mà. Đắt đỏ lắm nha.
-Ở đâu ra vậy?- Lan Phong nhướng mày.
-À, của thằng em họ. Vài hôm trước nó đi du lịch, khi về thì đem cái này qua làm quà.- Khánh Dương mỉm cười và rót rượu ra.
-Cậu có tin nhắn đó.- Hải Nam đẩy gọng kính.
Khánh Dương gật đầu rồi mở điện thoại ra xem tin nhắn. Đức Hoàng chậc lưỡi, anh quay sang cau có hỏi.
-Này, hình của Vũ Đằng cậu tìm đâu ra vậy?
-À!- Khánh Dương bật cười.- Hôm trước mình hẹn Vũ Đằng đi chơi còn ảnh đó là mình chụp lại khi vào Vườn Tình Yêu đấy.
-Cậu chơi kì vậy? Đi lối tắt là sao?
-Đâu? Cậu ghen hả? Mình và Vũ Đằng chỉ là bạn bình thường thôi mà.
-Làm...làm gì có!- Đức Hoàng ấp úng.
-Huh, hai cậu cứ gây nhau đi, dù gì thì lần đầu của Vũ Đằng cũng là của mình rồi.- Hải Nam nhếch môi.
-Cái gì? Lần đầu?- Đức Hoàng và Khánh Dương cùng đồng thanh.
Hải Nam không trả lời, anh gật đầu chắc nịch. Đức Hoàng lao người qua, từng hành động như muốn bóp chết Hải Nam đi.
-Cậu nói gì vậy hả? Cái gì mà của cậu?
-Thì nụ hôn đầu là của mình.- Hải Nam nhàn nhạt nói.
-Nụ hôn đầu? Vậy mà nói lần đầu làm người ta lo muốn chết.- Đức Hoàng thở phào đưa tay vuốt vuốt ngực.- Ý, mà đâu được. Cậu đó, tội này phải xử phạt ngay.
-Thôi, đừng cãi nhau nữa, ích lợi gì không?- Lan Phong lên tiếng.
Anh nâng ly rượu lên rồi nhâm nhi nó. Quả thực lúc đầu nghe Hải Nam bảo lần đầu của Vũ Đằng đã thuộc về anh ấy thì anh thấy ấm ức lắm. Nhưng khi đã hiểu vấn đề thì trong lòng anh như vừa cất được một tảng đá lớn. Mà hình như là anh đã chạm môi của Vũ Đằng trước. Suy cho cùng thì hôm đó cũng chỉ là hô hấp nhân tạo thôi, chẳng có gì với nhau.
Nhưng Lan Phong lại thuộc mẫu người có sức chiếm hữu cao, một khi những gì ở của anh thì anh sẽ không để bất cứ một ai đụng vào. Kỳ này anh sẽ không tha cho Đông Vũ Đằng đâu...