Hành động này của Miêu Yên kỳ thật giống như một loại nhục nhã.
……
Trên đường đến đây Vân Diệp đã nhớ ra không ít thông tin cùng tin tức liên quan đến người gọi là chủ nhiệm lớp này.
Tỷ như vô cùng có thế lực.
Trong tối ngoài sáng đã đề cập bọn học sinh tặng lễ cho cô ta rất nhiều lần, đối với học sinh có tiền thì hòa ái dễ gần, đối với học sinh không có tiền lại là một sắc mặt khác.
Chính xác là một kẻ hai mặt.
Giống như nguyên thân lúc trước cũng từng bị cô ta chán ghét, không chỉ có bị an bài một mình một chỗ, khi nguyên thân chịu bạo lực học đường thì thái độ của vị chủ nhiệm lớp này lại là nhắm một mắt mở một mắt áp dụng dung túng thái độ.
Bị nhằm vào đủ loại chuyện.
Vân Diệp giống như loáng thoáng nhớ được nguyên nhân, nhưng là cố tình nghĩ như thế nào đều nhớ không nổi……
Sách, cái trí nhớ tệ hại này của nguyên thân, thời điểm nàng cần nhớ thì như thế nào lại vô dụng như vậy chứ!
Đương nhiên hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến những thứ lung tung rối loạn này.
Lại nói tiếp nàng lớn như vậy, còn không có người dám làm như vậy với nàng.
Thật là làm người bực bội, lại làm người…… Hiếm lạ.
Chính là, hiếm lạ.
Vân Diệp bắt đầu cảm thấy hưng phấn, như là một con mãnh thú hung tàn đang nhàm chán thì cuối cùng cũng có một tiểu lâu la tìm tới cửa để giết thời gian.
Đến đây chơi.
Nàng không có nhận lấy xấp giấy kia, chỉ là khinh phiêu phiêu liếc mắt nhìn một cái, sau đó ngước mắt nhìn thẳng tắp về phía Miêu Yên, tinh xảo gương mặt hơi mang nghi hoặc.
“Lão sư, cô đang nói cái gì, em thực sự không hiểu cho lắm.”
……
Đôi mắt thiếu niên vô cùng trong suốt, phảng phất liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận linh hồn, ngữ khí cũng bằng phẳng.
Làm người ta không tự chủ được liền tin tưởng cậu ấy.
Đúng vậy, một thiếu niên tốt đẹp như thế sao có thể làm ra chuyện bất kham như vậy.
Các lão sư ngoại trừ Vạn Đình Đình là từng gặp Vân Diệp từ trước, những người khác đều không có nghĩ đến diện mạo Vân Diệp xuất sắc như vậy, trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng.
Chờ đến khi Vân Diệp mở miệng, mọi người mới như là mở ra chốt mở nào đó, mồm năm miệng mười bắt đầu khuyên giải.
……
“Miêu lão sư, thái độ đối với học sinh tốt một chút, đừng dọa đến hài tử.”
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện gì không thể từ từ nói đâu?”
Ngay cả chủ nhiệm giáo dục chống lưng cho cô ta đều mở miệng nói.
“Tiểu Miêu a, chú ý thái độ.”
Miêu Yên: “……” Tại sao mọi người đều quở trách cô ta chứ?
Ngày hôm qua cô ta có việc không có tới trường học, hôm nay vừa nhìn thấy Vân Diệp cũng thiếu chút nữa không nhận ra, hiện tại nhìn cậu ta tươi cười, bên cạnh lại là chỉ trích của các đồng sự, Miêu Yên lập tức liền tức giận.
Nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền buột miệng thốt ra.
“Nói cái gì mà nói, đã gian lận còn có mặt mũi nói như vậy sao?”
Lời này vừa thốt ra đáy mắt Vân Diệp liền xẹt qua một mạt thâm sắc.
Ngu xuẩn.
Bất quá nàng muốn chính là những lời này!
Tươi cười trên mặt Vân Diệp dần dần biến mất, trong ánh mắt mang theo một chút thất vọng, nhẹ giọng nỉ non: “Lão sư nghĩ về em như vậy sao?”
“Bất quá, em không có gian lận, không có làm chính là không có làm.”
Từ góc độ của các lão sư khác tới xem, đây là một học sinh bị chính lão sư của mình oan uổng, sau khi thất vọng vẫn kiên cường chứng minh chính mình trong sạch.
Vì thế càng ngày càng nhiều lão sư không tự giác đối với Miêu Yên có thành kiến, ánh mắt nhìn cô ta cũng càng thêm không tán đồng.
Mặt chủ nhiệm giáo dục cứng đờ sau khi Miêu Yên nói ra câu gian lận kia.
Phải biết rằng trước khi chưa đưa ra kết luận tùy tiện bôi nhọ học sinh gian lận, là một việc ảnh hưởng không tốt đến nhân phẩm, đặc biệt hiện tại lại là sư đức.
Phía trước rõ ràng đã nói xong với tiểu Miêu là sẽ không nói bậy như vậy, làm sao lại quên!
Hiện tại nhìn học sinh này thật đáng thương.
……
“Cậu còn ở đây giả bộ ủy khuất cái gì, không phải gian lận, thì sao có thể tiến bộ nhanh như vậy……”
Cố tình hiện tại Miêu Yên còn chưa nhận thấy được tình cảnh của bản thân, còn đang hùng hổ doạ người.
Huyệt Thái Dương của Chủ nhiệm giáo dục ong ong đau, thật sự là chịu không nổi.
“Miêu lão sư, cô câm miệng!”
Miêu Yên bị đánh gãy lời nói, sắc mặt có điểm khó coi, bất quá cho dù lại bất bình, cô ta cũng không thể vi phạm lời lãnh đạo, bởi vậy chỉ có thể ngượng ngùng đứng ở đó.
Chỉ là hiện tại suy nghĩ của cô ta đã có điểm rối loạn, ánh mắt nhìn Vân Diệp vô cùng oán độc.
Nhãi ranh này lúc trước đều là vô thanh vô tức, hôm nay làm sao lại nhiều lời như vậy, còn dám phản bác.
Chủ nhiệm giáo dục mặc kệ Miêu Yên, hắn đối với Vân Diệp lộ ra tươi cười còn tính là hiền lành.
“Vân đồng học, chuyện là như thế này, thành tích thi lần này vừa ra, cậu đứng hạng 29.”
Chủ nhiệm giáo dục cẩn thận quan sát biểu tình của Vân Diệp, ý đồ phát hiện dấu vết gì để lại.
Hắn cũng biết được thành tích của Vân Diệp từ Miêu Yên, trung hạ, đột nhiên tăng lên thật nhanh xác thật là làm người khác hoài nghi.
Mà đối phương chỉ là cho hắn một nụ cười khách sáo.
“Như vậy sao?”
Chủ nhiệm giáo dục: “…… Ách, là như vậy.”
Đây là tình huống như thế nào?
Mà lúc này Vân Diệp chủ động mở miệng.
……
“Chủ nhiệm, khoảng thời gian trước em gặp một chút sự tình, đột nhiên ý thức được lúc trước học tập quá mức lơ là.”
“……Điều kiện gia đình em cũng không phải thực tốt, học một trường đại học tốt, có một công việc tốt, đây là đường ra duy nhất, còn ba tháng cuối cùng, em muốn thử cố gắng một phen.”
“Chỉ là……”
Vân Diệp nói tới đây thanh âm dần dần thấp xuống, cười khổ một tiếng.
“Chỉ là em không nghĩ rằng chủ nhiệm lớp sẽ nghĩ về em như vậy, cho nên dựa vào nỗ lực của chính mình tăng lên thành tích học tập, thì phải bị hoài nghi?”
Vân Diệp một phen lời nói trật tự rõ ràng, câu nói cuối cùng kia leng keng hữu lực, thẳng vào nhân tâm.
Các lão sư ở đây đều trầm mặc.
……
Loại học sinh nhà nghèo này đột nhiên ý thức được tri thức thay đổi vận mệnh, sau đó khắc khổ nỗ lực lấy được thành tích tốt thật sự không cần quá nhọc lòng.
Lão sư của Nhị Trung cũng không phải đều có điều kiện gia đình tốt, có một ít điều kiện gia đình cũng không được tốt, thông qua phấn đấu mới có thể đi đến một bước hôm nay, bọn họ so với ai khác đều biết chua xót trong đó.
Nhưng là……
Đối với một học sinh thật vất vả mới có tiến bộ, bọn họ lại ôm thái độ gì?
Không phải cổ vũ, mà là nghi ngờ thành tích đạt được là do gian lận.
Trong nháy mắt mặt mọi người nóng rát đau.
Đương nhiên cái gì đột nhiên nghĩ thông bắt đầu phấn đấu đều là Vân Diệp thuận miệng bịa chuyện, trên thực tế hiện tại nàng tới thế giới này cũng chỉ mới có hơn một ngày.
Bất quá mặc kệ đủ dùng là được.
Thực hiển nhiên hiệu quả hiện tại đã lộ rõ không phải sao.
“Em đừng có mà già mồm……”
Miêu Yên thấy các đồng sự đều bị thuyết phục, rõ ràng có chút sốt ruột.
Trà xanh kỹ nữ!
Bạch liên hoa!
Tâm cơ boy!
Miêu Yên hiện tại nhìn Vân Diệp giống như đóa tiểu bạch hoa kiên cường chỉ cảm thấy đôi mắt đều muốn mù, Miêu Yên cũng không ngốc, đã nhìn ra toàn bộ đều đã bị Vân Diệp dắt mũi.
Một nam sinh sao có thể làm ra chuyện tâm cơ như thế này a!
Đang lúc Miêu Yên tức sắp hộc máu, ý đồ tìm lại mặt mũi thời điểm, Vân Diệp nhìn về phía cô ta.
“Miêu lão sư, em biết em có nói như thế nào, cô đối với em có thành kiến thì vẫn không thể tin em, mà em cũng muốn chứng minh thành tích của bản thân là thật, không có gian lận.”
“Nếu là như vậy…… Chúng ta đánh cược, như thế nào?”
------ chuyện ngoài lề ------
Miêu Yên: Tâm cơ boy! Một nam sinh sao có thể làm ra bộ dáng bạch liên hoa như vây, không mất mặt nam nhân?
Vân Diệp: Nga, tôi lại không phải là nam, liên quan gì đến tôi.
Tích, phúc hắc Vân gia đã lên sàn.
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
01/03/2022 (20h41)— Do_oi96
Đánh giá, bình luận giúp mình với nha
( ⸝⸝•ᴗ•⸝⸝ )੭⁾⁾ (ღˇᴗˇ)。