“Chậc, hay thôi vậy, chắc em đã quên rằng đêm nào em cũng rất hăng hái nhỉ? Biết là em giấu cây chuỳ dưới tóc, nhưng có lẽ em mê tôi hay sao mà không ra tay đúng không?”
“Hay là sự đê mê ngày đó làm em không thể ra tay hay sao?”
Càng nói, lời lẽ Cổ Vị Nghiêm thêm phần đê tiện, Phỉ Sắc rất bình tĩnh đối đáp:
“Không nói lời tử tế xin hãy tử vong.”
“Nghe cũng hay đấy, nhưng tôi không muốn để em làm goá phụ.”
Phỉ Sắc ngậm mồm lại, không muốn nói thêm bất cứ lời gì cùng hắn nữa. Kẻ này miệng lưỡi khó lường, có nói cũng không nói lại, thà cô im lặng thì hơn.
“Há miệng ra nào, phu nhân nhẫn tâm của tôi.”
Mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí thơm phức, Cổ Vị Nghiêm múc một muỗng cơm kèm theo thịt nhồi đậu hũ, đưa lên gần miệng cô mà a một tiếng nhỏ.
Phỉ Sắc vẫn như cũ ngồi yên bất động, động thái của cô vẫn giữ thái độ khinh thường không thèm quan tâm hắn.
“Hướng Phỉ Sắc, không muốn ăn sao?”
Cổ Vị Nghiêm nhướng mày nhìn Phỉ Sắc, lời có chút mất kiên nhẫn nhưng tay vẫn như cũ, chờ đợi cô ngoan ngoãn mở miệng ăn.
“Em đừng làm tôi nóng nhé? Tôi nóng là hơi bị mệt đó.”
Nói đến vậy mà Phỉ Sắc vẫn không nhúc nhích, cô nhìn bàn tay nhỏ nhắn vẽ vòng quanh dưới phiến đá. Coi đó là thứ vui của mình lúc ở đây.
Xoảng.
Cổ Vị Nghiêm mất đi bình tĩnh, hắn quăng đồ đang cầm trên tay xuống đất tạo tiếng vang thật mạnh.
Người phụ nữ này bao năm vẫn như cũ, vẫn cứng đầu cứng cổ không biết đến hai từ “nghe lời”.
“Hừ, đừng cố ép tôi ăn nữa, tôi ghê tởm những thứ anh mang đến, kể cả anh.”
Phỉ Sắc hừ lạnh, cô biết hắn đang nổi trận lôi đình, tâm tình liền vui vẻ cười cợt.
Ngay sau tiếng cười đó, Cổ Vị Nghiêm đưa tay, bóp lấy cổ cô thật chặt, đè cả người cô dựa sát vào tường.
Đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, gân xanh nổi đầy trên tay, Cổ Vị Nghiêm nghiến răng gầm lên:
“Tôi nói cho em biết, đừng bao dùng cái giọng điệu khó nghe đó với tôi, tôi muốn hoà nhã chứ không phải điên như thế này.”
“Thế anh đang nổi giận rồi? Đại tá cao ngạo cũng biết có ngày nổi giận sao?”
Phỉ Sắc khó khăn, cố gắng kéo hai tay hắn ra một bên tránh để hắn bóp chết mình. Cô một bên khiêu khích, một bên vớ lấy đồ vật ở gần bên tay mình.
“Hay lắm, thế bây giờ tôi nổi giận rồi, em mau đến mà giúp tôi giải toả như lúc trước đi.”
Khá khen cho người phụ nữ này, hắn buông lỏng tay ra, hai tay đặt yên lại ngay thắt lưng chuẩn bị kéo khoá.
Phỉ Sắc ho sặc sụa nhọc nhằn, hít lấy hít để không khí để phổi được hô hấp kịp thời, kẻ này lại dám bóp cô mạnh như vậy.
Ngước lên nhìn hắn đã cởi bỏ đai lưng bên ngoài, đôi mắt ngắm nhìn hành động tiếp theo của tên này là gì.
Không ngoài dự đoán, hắn đang nổi cơn thú tính của bản thân. Thật hạ lưu, hèn hạ.
“Anh giam giữ tôi, rồi lại bắt tôi phục vụ anh, anh đang lạm dụng chức quyền sao, Đại tá?”
“Không ngờ có ngày anh lại hèn nhát bắt ép tôi như thế, ghê tởm.”
Phỉ Sắc có nói nhưng hắn lại xem như gió thoảng qua tai, hành động vẫn rất dứt khoát cởi thắt lưng. Hắn cười cười:
“Sẽ không ai biết được bí mật này đâu, giờ thì em hãy ngoan ngoãn mà phục…hự.”
Phập.
Một vật nhỏ được ghim thẳng vào đùi Cổ Vị Nghiêm, hắn trợn tròng mắt trắng, chỉ kịp kêu lên một tiếng mà ngã sõng soài xuống.
Máu tươi từng chút từng chút rỉ xuống thân dao găm, nương theo đó rơi lách tách trên nền đá lạnh lẽo.
Phỉ Sắc cẩn thận nhìn hắn, đá đá vào chân hắn vài cái để chắc chắn rằng Cổ Vị Nghiêm đã hoàn toàn bất tỉnh.
“Hừ, đúng là đồ yếu ớt, chưa gì đã bị hạ gục nhanh như thế.”