Chỉ chờ đôi mắt phượng kia liếc nhìn bảo anh cút đi thôi, lặp tức anh sẽ chạy bay chạy biến khỏi căn phòng giam đáng sợ này ngay tức khắc!
Hai con người nguy hiểm như vậy ở chung, Lý Phục không chắc là anh sẽ chịu nổi bất cứ cái gì đâu.
“Lý Phục.”
“Lý Phục xin chờ lệnh.”
Giật thót với câu gọi từ Đại tá Cổ Vị Nghiêm, theo thói quen anh liền khép hai chân ngay ngắn chờ lệnh.
Cổ Vị Nghiêm nâng nhẹ khoé môi, phất tay ý muốn anh rời đi, trước đó còn không quên căn dặn:
“Khoá cửa phòng giam 69 lại, bất kì ai có ý muốn lại gần hay tò mò với căn phòng này làm phiền chúng tôi, một phát súng là ổn.”
“Lý Phục nghe lệnh.”
Lý Phục sau khi nghe câu lệnh bá đạo từ hắn, anh đã nhanh phi thẳng ra ngoài, còn dùng tận hai ổ khoá để khoá chặt cửa lại, nhanh nhẹn đi thông báo cho các viên ngục quản khác để tránh việc họ làm phiền đến Đại tá.
Cũng chẳng biết họ làm gì trong căn phòng chật hẹp đó, tuy thắc mắc nhưng anh không dám xem trộm, biết đâu lại được một phát đạn hay một con dao đâm thẳng vào mình chả biết lúc nào.
Căn phòng nhanh tĩnh mịch lại với trạng thái ban đầu, Cổ Vị Nghiêm mở từng hộp thức ăn ra, đẩy đến trước mặt của Phỉ Sắc.
“Tôi không ăn, biến đi dùm.”
Phỉ Sắc quay đầu sang hướng khác thẳng thừng nói, còn không ngại bảo hắn biến đi khuất mắt cô. Nhưng Cổ Vị Nghiêm lại cứ cười hề hề như tên dở hơi, giọng điệu trầm trầm phát ra:
“Ây da phu nhân à, em đừng đối xử tệ với bản thân mình.”
“Đừng gọi tôi với cái danh phu nhân, tôi kinh tởm nó.”
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, Cổ Vị Nghiêm đều gọi cô với danh vị “phu nhân”, thật sự Phỉ Sắc có cấm cản hắn bao nhiêu lần hắn cũng sẽ gọi cô như vậy thôi.
Chẳng biết từ bao giờ, cô lại ngấm ngầm chịu nghe hắn gọi mình là phu nhân.
“Hừm, em là vợ tôi không lẽ tôi không được gọi em là phu nhân sao? Đừng chối nữa Sắc Sắc, em cũng đã từng dưới thân tôi hầu hạ rất tuyệt mà…tiếc là Cổ Đình Lang đã bị em đâm chết rồi, hắn sẽ không thấy được người hắn yêu đã nhẫn tâm giết hắn như thế nào đâu nhỉ?”
“Câm miệng.”
Nhắc đến quá khứ, một lần nữa chuyện xảy ra hơn ba năm trước được mở ra.
Hướng Phỉ Sắc được Cổ Đình Lang em trai hắn cứu về trong một lần đi tuần ở biên giới, từ lúc nào em trai hắn đã yêu Phỉ Sắc đến điên cuồng. Điều mà cậu em trai hắn không ngờ tới là Hướng Phỉ sắc con gái của gia tộc đối đầu với Cổ gia hơn năm mươi năm.
Hướng Phỉ Sắc vì muốn lấy lòng anh em Cổ gia, quên không phòng bị và Cổ Vị Nghiêm đã lấy đi lần đầu của mình, và vô số lần sau trong lúc Cổ Đình Lang không có nhà. Sau đó chính là khoảng thời gian hắn bắt cô làm phu nhân của Cổ gia, cứ tưởng cô sẽ ngoan ngoãn ở yên bên cạnh hắn, chỉ vì sơ suất ba năm trước, Hướng Phỉ Sắc đã vô tình giết nhầm người, vì nghĩ Cổ Đình Lang chính là Cổ Vị Nghiêm.
Cô đã bắt đầu cuộc hành trình trốn chạy của mình, và bị tên điên trước mặt bắt được vào ba ngày trước.
Cổ Vị Nghiêm biết mình đã chọc trúng tim đen của cô, vừa hay hắn lại rất thích, tất nhiên sẽ moi móc tiếp.
“Phỉ Sắc, em ngại vì đã ở dưới tôi, hay là không muốn nghe về em trai yểu mệnh của tôi đây?”
“Không nói được lời tử tế thì ngậm mồm lại.”
Phỉ Sắc nắm chặt hai tay mình lại, cố gắng không bị lời lẽ của hắn làm cho nổi giận dù hô hấp của bản thân đã khó khăn.
“Chậc, hay thôi vậy, chắc em đã quên rằng đêm nào em cũng rất hăng hái nhỉ? Biết là em giấu cây chuỳ dưới tóc, nhưng có lẽ em mê tôi hay sao mà không ra tay đúng không?”