"Cái tên khốn khiếp này, tôi giết anh."
"Đáng chết, đáng ghét, dám lợi dụng tôi."
"Anh đi chết đi, đi chết đi.'
Phỉ Sắc nghiến răng, dùng tay vung lên người Cổ Vị Nghiêm đánh đấm. Nhưng sức cùng lực kiệt, lại thêm sự đau nhức nhối từ vết thương ở vai nên cô sớm đã mất sức, buông tay đấm hắn.
Phỉ sắc thở dốc từng hơi, tựa người vào ghế, đôi mắt hằng đầy vệt máu.
Dường như Phỉ Sắc đã rất tức giận rồi.
Cổ Vị Nghiêm chịu ngồi im mặc cô muốn trả thù lên người mình. Hắn biết cô đang nổi giận, đang muốn ghì súng vào họng hắn rồi, nhưng sức mạnh đã vơi đi gần hết nên chỉ đánh vài cái đã muốn gục ngã rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Cổ Vị Nghiêm nhìn thấy Phỉ Sắc tức giận trong sự bất lực như vậy.
Cô gục mặt xuống, mái tóc cột cao đã rơi vài sợi tóc còn dính vào mặt. Chỉ biết đôi vai cô run bần bật.
"Hướng Phỉ Sắc, có biết tại sao tôi bắt em không?"
Cổ Vị Nghiêm đứng thẳng người dậy, bước từng bước chân đến sau lưng cô, chất giọng lạnh như thép càng khiến cho kẻ nghe phải run sợ, nhưng đối với cô nó như một câu châm chọc, một câu khiển trách mình.
Nhận được sự im lặng từ Phỉ Sắc cũng không khiến cho hắn nao núng, hắn nâng nhẹ cằm cô lên, đôi môi mỏng từ từ hé mở.
"Vì em như một con át chủ bài trong ván đấu của tôi và Cổ Đình Lang, em trai đã cược với tôi đấy. Rất tiếc, nó thua rồi. Em biết lúc hấp hối, kề cận cái chết, nó đã nói điều gì không?"
"Tôi chắc chắn là em không dám nghe, vì nếu em nghe được, em đau lòng hơn nữa."
"Vị sát thủ máu lạnh giết người theo yêu cầu, em quá đỗi mạnh mẽ, nó chết mê chết mệt."
"Nó thừa nhận rằng nó yêu em. Nó cầu xin tôi hãy tha chết cho em, nó muốn lấy mạng đổi mạng đấy Hướng Phỉ à không... phải là phu nhân tàn nhẫn của tôi."
"Em đừng trách tôi, có trách thì trách Cổ Đình Lang ngu dốt, hahaha."
Giọng cười của hắn vang vọng khắp cả căn phòng. Chưa bao giờ sự tự tin, sự thoải mái thỏa mãn của hắn lại bộc phát ra rõ rệt như vậy.
Cổ Vị Nghiêm xem nó như là một kế hoạch hoàn hảo, một tội ác mà bản thân mình không phải đụng vào. Một mũi tên đã trúng hai con nhạn. Hắn vừa trừ khử được Cổ Đình Lang mà không bị vạ lây, vừa lợi dụng được cô suốt hai tháng qua, quả là món hời cho hắn.
Người khác gọi hắn là một kẻ điên cuồng, không sao hắn chấp nhận. Bởi thật sự hắn còn điên cuồng hơn những gì mà người khác tưởng tượng. Hắn tiếp cận ai đều có mục đích, thậm chí làm việc gì cũng đã tính toán kĩ lưỡng từ trước không để ra sai sót. Ngay cả vụ ám sát kẻ thủ ác gần đường biên giới cũng một tay hắn tạo nên. Hắn cho người gửi túi tiền cùng bức thân mật danh cho cô, hòng để cô đến đó. Mọi việc đúng như hắn nghĩ, sau khi Phỉ Sắc giết kẻ đó, cô sẽ băng qua con suối lội về, Cổ Vị Nghiêm hắn sớm đã cho người ráo riết truy đuổi hòng để cô nghĩ là thủ hạ của tên kia. Nhất định Phỉ Sắc sẽ đi đến con đường ngay lúc Cổ Đình Lang đi qua.
Là anh em sống cùng nhau hơn mười mấy năm, Cổ Vị Nghiêm biết rõ là Cổ Đình Lang ghét những người con gái có tính cách yếu đuối, mắt luôn bị hấp dẫn bởi những người con gái mạnh mẽ quyết đoán cùng điệu bộ hờ hững như Phỉ Sắc đây. Sở thích của hắn ta không mấy khác biệt với anh em Cổ gia vì thật sự những người con ở Cổ gia đều mang một vẻ bề ngoài quyền quý điềm đạm, nhưng sâu bên trong là con sói luôn muốn tìm con mồi mà thưởng thức.
Và thật sự ngày hôm đó con mồi đã vào tròng vì mỹ nhân, Cổ Đình Lang yêu cô say đắm. Rồi cũng bị chết bởi cái thứ tình yêu chết tiệt đó.
Cổ Vị Nghiêm hắn cũng không thể khống chế nổi mình, vì ở Hướng Phỉ Sắc có điều gì đó như cuống hút, thôi thúc hắn áp bức cô vậy. Hắn không cưỡng lại được. Đó cũng là lí do hắn bắt cô lại thay vì để cô bỏ trốn, vì mỗi lần nhìn cô, kề cạnh ngửi mùi hoa tử đinh hương này khiến tâm tình hắn dịu đi, hắn không bao giờ gắt gỏng hay làm những việc không kiểm soát được mình.
Hướng Phỉ Sắc chính là vưu vật trời ban cho Cổ Vị Nghiêm, hắn nhất định không buông.
"Đủ... đủ rồi... Cổ Vị Nghiêm."
Phỉ Sắc dùng chất giọng yếu ớt đáp lại, lời cô nhẹ tựa lông hồng, nó cứ đứt đoạn từng câu nhưng lại khiến người nghe nao nao cõi lòng, ngay cả Cổ Vị Nghiêm cũng không ngoại lệ, hắn dùng tay vén mái tóc rũ rượi.
Đến bây giờ Cổ Vị Nghiêm mới thật sự nhìn kĩ lại cô, sống mũi cao, đôi mắt của cô rất sắc sảo, mỗi khi liếc nhìn hay trừng mắt ai đều khiến người người nơm nớp lo sợ, nhưng mấy ai để ý được đó chỉ là vỏ bọc, cô ngụy trang cho sự mềm yếu của mình mà thôi.
Hắn biết cô đang rất sốc, rất khổ tâm hay bất cứ thứ gì đó làm tổn hại đến tâm tình của chính bản thân mình. Đó là điều hắn không bao giờ cho phép, hắn không bao giờ chấp nhận cô sẽ đau khổ bởi thứ không liên quan đến hắn.
"Em nói đủ? Vậy đủ là như thế nào?"
"Phu nhân, em đang đau lòng vì Cổ Đình Lang, vì em trai của tôi sao?"