"Phu nhân tàn nhẫn của tôi, mau ngồi dậy mà ăn."
Cổ Vị Nghiêm đặt khay thức ăn xuống bàn, mùi hương thơm phức từ những món ăn khiến bụng cô càng sôi trào cơn đói.
Ăn để sống chứ không phải sống để ăn, tất nhiên cô muốn sống sót tốt đẹp thì nên ăn, không nên làm giá bản thân nữa. Lỡ đâu Cổ Vị Nghiêm lại bị cô chọc giận rồi hất đổ thức ăn, người chịu thiệt thòi lại là cô.
Ánh mắt hắn nhìn sang Phỉ Sắc đang gắng sức ngồi dậy, tâm tình hạ xuống.
Xem ra là biết bắt đầu nghe lời hắn rồi.
Phỉ Sắc ôm lấy một bên vết thương, từng bước đi đến bàn ngồi xuống.
"Tôi muốn ăn sườn chiên, ăn canh rau má với thịt."
Cổ Vị Nghiêm gỡ từng miếng bao bọc thức ăn ra, nghe được cái ước nguyện thức ăn viễn vông từ cô mà chỉ im lặng nghe ngóng.
Ở đây là món cá chiên xả ớt cùng canh rau đắng với mướp. Vốn là những món ăn mà Phỉ Sắc ghét, nhất là mướp đắng. Cái vị của nó làm cô không thể ngấm nổi vào họng, vừa ăn phải liền nhả ra luôn.
"Ài, sau lại có mướp chứ?"
Phỉ Sắc nhìn món ăn, gương mặt liền xụ xuống, cô lấy đũa lướt lướt sang các dĩa thức ăn, có cá và rau muống xào là cô ăn được. Nhưng ăn không canh khô cổ họng lắm.
"Đừng càu nhàu nữa, ở đây chỉ có thế thôi. Mọi người đều phải ăn như thế này, em cũng nên tập ăn đi."
Cổ Vị Nghiêm biết cô không còn hứng thú với việc ăn uống sau khi nhìn khay thức ăn nữa mới ra giọng khuyên bảo. Hắn ngồi xuống ghế, nhìn cô đang ngao ngán gấp thức ăn.
Phỉ Sắc cũng buộc phải ăn thôi, người đã rã rời rồi.
"À mà này, sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh ở Khổ Phạc sao?"
Cô gắp miếng rau đặt vào chén cơm, thuận miệng hỏi hắn.
Cô nhớ là hắn làm chức vị Đại tá ở Khổ Phạc cùng với gia tộc họ Cổ. Cũng phải công nhận gia tộc họ Cổ này đã có lâu đời rồi. Đến đời của hắn thì có hắn cùng mười ba người anh em. Sau nhiều cuộc tàn sát đoạt vị thì nay lại còn đúng bốn người, ba năm trước thì Cổ Đình Lang đã mất dưới dao của cô, giờ còn có Cổ Vị Nghiêm và hai người nữa. Nghĩ đến Cổ Đình Lang, Phỉ Sắc lại nhớ vào cái đêm định mệnh đó.
Bàn tay Phỉ Sắc nắm chặt con dao mà chính Cổ Vị Nghiêm đã đưa cô đề phòng, một nhát đâm vào lưng trái ở phía sau Cổ Đình Lang. Sau khi lật người hắn ta, cô mới phát hiện là mình đã bị lầm. Không chần chừ cô liền phi qua cửa sổ để bỏ chạy khỏi Khổ Phạc, rồi lưu lạc đến Điềm Môn. Điềm Môn là một vùng đất ít được ai để ý tới, người dân sống ở đây cũng rất thưa thớt, đặc biệt ở đây gần với nhà tù số chín, còn có tên gọi khác là Cửu Ngu, nơi dành cho các phạm nhân khét tiếng với tội danh không đáng để tha thứ.
Điều Phỉ Sắc tò mò là Cổ Vị Nghiêm tại sao lại muốn đến đây? Hắn ghét sự ồn ào, ghét những song sắt cùng bốn bức tường đá thì không có cớ gì hắn đến Cửu Ngu cai quản. Vậy ẩn sau đó là điều gì? Hắn muốn khám phá cái gì ở đây?
Thật sự đó là một bí mật cả đời Cổ Vị Nghiêm cũng không muốn nhắc đến.
Cổ Vị Nghiêm nhìn cô đang suy tư trong bộ dạng ăn uống nhếch nhác, miệng lẩm bẩm cái gì mà không nghe được.
Hắn thở dài, hai tay đan xen vào nhau đặt lên bàn, làm bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
"Mẹ tôi chết ở đây, tôi muốn tìm xác bà ấy."
Phụttt.
Hạt cơm cùng rau vừa lúc nãy ở yên trong miệng của cô, nghe xong câu nói bình thản kia mà phun thẳng vào mặt hắn. Phỉ Sắc trợn mắt, đặt vội chén cơm xuống bàn, đưa tay lên bụm miệng mình lại.
Cổ Vị Nghiêm hừ lạnh, phủi cơm từ mặt mình xuống liếc mắt cô một cái. Có cần phải phun vào mặt hắn chuẩn sát như vậy không?
"Anh... anh nói thật? Chẳng phải mẹ anh là bà Cổ ở Khổ Phạc sao?"
Phỉ Sắc nuốt cơm còn sót lại ở họng mình xuống, bỏ cả việc ăn mà chú tâm đến câu nói vừa rồi của hắn.
Cô không tin được là hắn lại đòi đi tìm xác mẹ mình ở nơi hoang vu này, mà người phụ nữ quyền quý ở Cổ gia được hắn gọi mẹ lại không phải là mẹ ruột của hắn sao?
"Không, là ấy là Cổ phu nhân. Là nữ nhân của gia tộc họ Cổ, bà ta không phải mẹ ruột của tôi."
"Vậy... tại sao anh lại ở đó?"
"Không ở đó vậy ở đâu? Ở nhà em chắc?"
"Ý tôi không phải vậy, cái tên ngu ngốc này."
Phỉ Sắc nhăn trán, cô chỉ muốn hỏi điều trọng tâm thôi mà hắn lại đánh sang một chỗ khác, buột miệng chửi hắn một câu. Sau khi nhận ra mình lỡ lời nói, cô liền ngẩn người nhìn vẻ mặt âm trầm của Cổ Vị Nghiêm. Cái miệng cô hại cái thân nữa rồi.
Cổ Vị Nghiêm bị cô mắng như thế, nếu là lần trước thì cả hai đã nhào lộn mấy vòng đấu súng, dao với nhau rồi. Nhưng lần này hắn không tỏ một động thái nào như muốn vờn nữa.
"Ồ, hẳn là ngu ngốc."
Phỉ Sắc không quan tâm đến sự tức giận ngầm của Cổ Vị Nghiêm, nhích chiếc ghế gần đến, hối thúc hắn mau mau nói:
"Anh tập trung câu hỏi của tôi đi."
"Ừ thì mẹ tôi xuất thân là người trung lưu, khi đó Cổ Phạc Khắc mê bà ấy, sinh ra người đẹp trai tài giỏi như tôi cùng một đứa em gái. Nhưng lúc ấy Cổ phu nhân chỉ nhận con trai là con cháu Cổ gia, mẹ tôi cùng em về quê, sau đó lưu lạc chả biết ở phương trời nào. Và tôi lại biết được quê mẹ tôi ở đây, tôi đến đây định kiếm xác thôi."
"Ơ, bà Cổ chịu nhận anh à? Tôi nghĩ chính thất ghét con riêng lắm chứ?"
"Gia tộc Cổ cần nhiều con cháu, sau này người Phán Quyết sẽ chọn ra người đứng đầu Cổ gia, có lẽ là năm sau sẽ bắt đầu. Với lại không phải mình tôi là con riêng, tất cả con trai ở Cổ gia đều là anh em cùng cha khác mẹ. Cổ phu nhân sinh được đứa con gái đầu lòng, mấy năm trước qua đời vì bệnh tật, con trai của bà ấy cũng bị tai nạn mà qua đời rồi."
"Vậy anh em nhà anh đấu đá nhau ghê lắm đúng không?"
Phỉ Sắc gật đầu, nghĩ ngợi gì đó lại hỏi tiếp. Rồi cô lại nhớ ra được một điều, nếu gia tộc hắn đấu đá đoạt vị nhau như vậy chắc hẳn sẽ nghĩ kế để giết nhau. Vậy không lẽ mục đích năm đó hắn sắp để cô cố ý hại Cổ Đình Lang đều có trong kế hoạch của hắn sao?
Chết tiệt.
"Phu nhân tàn nhẫn, tôi biết em đang suy nghĩ điều gì. Em nghĩ đúng rồi đấy, mượn tay một vị sát thủ có tiếng tăm như em để trừ khử Cổ Đình Lang quả là ý đúng đắn."
Quan sát từng biểu hiện trên mặt của Phỉ Sắc đang dần thay đổi theo thời gian, cuối cùng Cổ Vị Nghiêm cũng thừa nhận rằng hắn đã lừa cô một cú đau đớn. Chính hắn là kẻ đứng đằng sau giật dây để cô tự giết em trai của hắn.
"Cái tên khốn khiếp này, tôi giết anh."