"Đại tá, đừng có tự tiện chạm vào áo lót tôi."
"Hừm."
Từ họng Cổ Vị Nghiêm phát ra một âm thanh nhè nhẹ, tay vẫn không chịu di dời khỏi ngực của cô.
Hắn đã biết rằng Phỉ Sắc tỉnh từ lâu rồi, hành động này một phần cũng là muốn cô tự miệng nói ra thôi.
Cổ Vị Nghiêm biết cô ít nói, cục súc, thậm chí là làm trước rồi mới nói,...hắn lại không sửa được tính cách cho cô. Ít nhất hãy giống như những ngày thơ ấu, hãy luôn mỉm cười, hãy giống như là một người chỉ biết đến hạnh phúc.
"Cổ Vị Nghiêm, bỏ tay ra."
Phỉ Sắc càng siết tay lại thật chặt, đôi mắt bồ câu dần dần mở ra.
Kẻ đàn ông này không biết liêm sỉ hay sao mà khi cô đã bảo bỏ tay ra khỏi ngực mình mà hắn vẫn nhởn nhơ như thế?
Phỉ Sắc lại quên nữa rồi, người đàn ông trước mắt mình là Cổ Vị Nghiêm chứ không phải một người đàn ông nào khác. Hắn tất nhiên sẽ không bao giờ buông bỏ đơn giản như thế.
"Tôi không buông, em có thể làm được gì nữa?"
Cổ Vị Nghiêm ung dung đáp lại, nhướng một bên mày thách thức, tay còn cố ý cởi chiếc áo màu da từ trên người cô xuống.
Hắn mặc kệ bàn tay từ siết chặt chuyển sang cào cấu khắp bên mu bàn tay mình đến mức rỉ máu vẫn không có ý quan tâm lắm. Sức lực cô bây giờ đã dồn hết vào vết thương ở vai rồi, nên với mấy cái cào này cũng như là đang gãi ngứa cho hắn mà thôi.
"Tôi sẽ giết anh... a.. a... đau..."
Nhìn gương mặt hồng hào phấn nộn kia dần dần đỏ hồng lên vì tức giận. Có lẽ cô đã gắng sức để mắng chửi hắn nhưng lại không chửi được hết, vết thương từ vai lại truyền đến khiến cô suýt xoa, buông bỏ tay hắn ra mà ghì lấy bả vai trái của mình.
"Đã đau rồi còn cố, coi chừng chết vì mất nhiều máu."
Cổ Vị Nghiêm cảm thấy buồn cười, nhìn cô chẳng khác nào con nhím, cứ thích xù lông lên hù doạ người khác.
Khẽ nâng nhẹ người Phỉ Sắc lên, để lưng tựa gối mềm, hắn hạ thấp người sát lại gần cô, cả gương mặt cô giờ đây đã úp vào lồng ngực rắn chắc kia. Cô trợn đôi mắt, muốn đẩy hắn ra nhưng với sức lực cùng khe hẹp ở giữa hai người đều không có nên điều đó dường như thành bất khả thi.
"Anh...làm trò gì vậy?"
Póc.
Tiếng dây áo ngực bị mở tung ra, Cổ Vị Nghiêm lúc này mới thẳng người lên, cẩn thận nhìn xung quanh, ánh mắt như tia X soi xét từng tấc thịt của Phỉ Sắc.
"Cái tên hỗn đản này, còn dám nhìn sao?"
Phỉ Sắc dù sao cũng là phụ nữ, với tình cảnh bị kẻ khác nhòm ngó chằm chằm như thế cũng biết ngượng nghịu. Cô vung tay muốn tát cho hắn một cái, nhưng lần này hắn nhanh đưa tay lên chắn lại, hắn nhíu nhẹ bên mày.
"Chậc, xem ra phải nhờ tôi nắn bóp thêm rồi."
Cổ Vị Nghiêm mở miệng trêu chọc, kéo một bên tay cô ra, chiếc áo lót theo lực hút mà rơi xuống trên người cô.
Dù là cổ họng hắn khô khốc, thân thể đã bứt rứt muốn "động" rồi, nhưng hắn lựa chọn đè nén xuống, hắn không thích áp bức kẻ đang yếu thế như cô hiện tại.
"Đồ... đồ... mẹ nhà anh."
Phỉ Sắc sắp bị mấy lời vớ vẩn của hắn làm cho mình nổ tung đầu, sau đó liền dứt khoát không thèm để ý.
"Dù sao tôi cũng xem qua những gì trên cơ thể em rồi, không lẽ em ngại với ông xã yêu của mình à?"
"Không dám, không nhận nổi."
"Rồi em cũng sẽ buộc phải nhận thôi."
Cổ Vị Nghiêm lấy chiếc khăn thấm nước nóng còn sót lại trong lúc trị cho hắn, nắm lấy cánh tay cô mà lau lau. Cảm giác dễ chịu khiến cô dịu người không quấy rối nữa.
Đôi mắt Phỉ Sắc nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dạng săn sóc này thật khiến cô không quen, như là biết thành một kẻ khác vậy.
Một kẻ đáng sợ.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng lau đi vết trầy xước khắp vai cùng bắp tay do gai nhọn mang lại, hắn dời từ tay cô sang phần cổ, sau đấy là hai bên ngực. Hắn dời khăn đến đâu, cảm giác tê tái do hắn mang lại chạy đến đấy. Cô có thể cảm nhận ngực mình đang dần căng cứng lên vì sự đụng chạm từ Cổ Vị Nghiêm.
Chỉ là hắn không để tay quá lâu ở ngực, hắn lau vết máu từ vai trái xuống tận hông, rồi lại còn có ý định cởi nút quần của mình nữa.
"Anh định làm gì?"
"Thay đồ cho em đó, quần áo dơ hết rồi."
"Tôi... tôi tự làm được, không cần đâu."
"Thế tự thay cho tôi xem?"
Cổ Vị Nghiêm quăng chiếc khăn cùng bộ quần áo đã cầm đến từ trước cho cô. Phỉ Sắc nhìn bộ quần áo, rồi lại nhìn hắn không chớp mắt.
"Hay... hay gọi người nữ nào đến đây đi?"
"Phu nhân tàn nhẫn, đây là ngục tù, xung quanh toàn là lính canh, lính cai đều là trai, không có một nữ nhân nào ở đây cho em sai vặt."
Hắn bắt đầu giải thích, tìm đủ mọi lý do trên đời để thuyết phục cho cô rằng nơi đây không có nữ nhân nào, và người đàn ông xứng đáng để thay quần áo, nhìn ngắm cơ thể hắn là hắn chứ không phải kẻ nào khác.
Nếu có kẻ dám nhìn thì đó là ngày cuối cùng hắn được nhìn thấy ánh sáng.
"Anh... không được làm gì tôi."
"Hỏi thừa, tôi nãy giờ có đụng gì em sao?"
Hắn biết cô đã dần dần chấp nhận, nên mới tiếp tục công việc của mình.
"Anh dám giở trò, tôi lần tới bắn vào giữa đầu anh."
"Haha, phu nhân à phu nhân, em đừng đối xử với tôi như vậy."
Ngay sau tiếng cười lớn từ hắn là hình ảnh Cổ Vị Nghiêm bá đạo lột sạch quần áo của cô, còn ra sức ăn đậu hủ.
Giữ đúng như lời mình nói, hắn không chạm vào cô. Lau sạch người là hắn lại mặc quần áo mới vào ngay ngắn cho cô.
Cổ Vị Nghiêm hắn đường đường là Đại tá, hắn nói được nhất định sẽ làm được.
"Sắc, thay đồ cho em xong rồi."
"Không ngờ ba năm gặp lại, em vẫn 'ngon' như ngày nào."