"Hừ...cũng may né kịp nên chỉ trúng ở đùi, chứ lúc nãy cô ấy chĩa súng ngay giữa quần của tôi."
"Ôi thật chứ? Vợ cậu không có ý định sử dụng 'tiểu đệ đệ' này rồi."
Cung Dược được Cổ Vị Nghiêm kể lại chuyện xảy ra lúc chập tối cũng đã tỏ ra sợ dùm bạn mình, vừa nãy hắn suýt nữa mất nòi giống, phu nhân tàn nhẫn thật là vô tình mà.
Cung Dược chỉ là quan tâm qua lời nói, coi cái bộ mặt của anh kìa, nhịn cười sắp nội thương rồi. Cung Dược không ngờ hai mươi chín năm cuộc đời sống như thế, bùng một phát liền mất đi vị huynh đệ, lại nghĩ đến khung người hắn không có gì để giương cao niềm kiêu ngạo nữa, thật sự rất buồn cười.
"Nói nhiều quá, mau phẫu thuật gắp đạn ra đi."
Tâm tình Cổ Vị Nghiêm phức tạp, buồn bực bảo Cung Dược nhanh lên, hắn còn nhiều việc phải làm nữa.
Đáy mắt hắn lại phản phất hình ảnh Phỉ Sắc đang nằm trên giường, vẻ mặt thiếu đi sức sống rất nhiều...cả quần áo cũng đã thấm đầy máu rồi.
Cung Dược biết được đôi mắt hắn đã muốn dính chặt vào Phỉ Sắc rồi. Anh bước đến, vỗ vào vai hắn kèm theo là gương mặt lo âu từ hắn:
"Này, cho tôi xem ấy ấy của cậu...để chẩn đoán coi có bị sao không để tôi chữa trị cho."
"Biến."
"Đừng ngại, không phải chỗ nào trên người cậu tôi đều xem qua ngoại trừ chỗ đó rồi sao? Bây giờ tôi đang lo lắng cho con đường sinh con đẻ cái của cậu đấy."
"Ăn đạn hay làm việc?"
Cổ Vị Nghiêm lại tiếp tục con đường giơ súng hù doạ của hắn, vị trí chuẩn sát lần này là ngay giữa đũng quần của Cung Dược.
Không nhiều lời, vỏn vẹn năm từ.
Cung Dược nở một nụ cười hết sức vô số tội, anh đẩy nhẹ súng sang hướng khác, tránh đụng chạm vào chỗ hiểm của mình.
"Sao nóng thế Đại tá thân yêu, tôi lặp tức băng bó ngay đây."
Cổ Vị Nghiêm trừng mắt, tay cũng chịu hạ súng xuống an toàn, an tâm để Cung Dược chuẩn bị dồ đạc cần dùng.
Nhiều lúc hắn cũng tự hỏi với chính bản thân mình, xui sao lại vơ trúng tên bạn thân bệnh hoạn sắp bằng hắn rồi. Đã một bệnh nhân còn không trị khỏi, không ngờ cả bác sĩ cũng đều như cá mè một lướt vậy, chả khác gì nhau.
Được cái là Cung Dược có tài trị bệnh, chữa vết thương rất mát tay. Anh đường đường là thạc sĩ duy nhất của thành phố SM, hơn nữa tài trí hơn người sao mà không giỏi giang cho được.
Nhưng lắm lúc người ta có câu nói rất đúng, lắm tài nhiều tật. Cổ Vị Nghiêm có lần nghe được Cung Dược lôi cả người yêu hờ ra để nghiên cứu tế bào, rồi sau đó chơi tình thú và đuổi con người ta đi không thương xót. Quả là lưu manh chơi cùng với lưu manh.
"Tôi tiêm thuốc tê không?"
Cung Dược cầm sẵn kim tiêm trên tay, cũng đã bơm thuốc mê đầy ống rồi nhưng anh vẫn muốn hỏi lại. Là bạn thân của hắn lâu năm, tất nhiên việc thay đổi thất thường trong một nốt nhạc như thế diễn ra khá là nhiều rồi, anh sớm đã quen.
"Ăn cơm cần đũa không?"
"Tất nhiên là cần rồi. Không có đũa không lẽ ăn bốc sao?"
Ngay sau khi Cung Dược đáp lại câu hỏi không hề liên quan gì của Cổ Vị Nghiêm, anh cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề mà hắn muốn nói đến.
Anh bĩu môi, lòng khinh bỉ cái tên Đại tá vô vị này. Hắn có thể đáp là "cần tiêm thuốc tê" mà? Cần chi hỏi vòng vo nhiều chuyện thật.
"Vạch mông ra đi tôi tiêm cho cậu."
"Cung Dược, cậu chê bản thân mình sống nhiều rồi à?"
"Ầy, tôi nói nhầm, cởi quần ra tôi tiêm vào dây thần kinh gây tê."
Cổ Vị Nghiêm hừ lạnh, liếc mắt bảo Cung Dược nên coi chừng bản thân sẽ bị ăn đạn. Tay hắn từ từ cởi khuy quần, sau đó liền cởi quần, quăng hẳn qua một bên.
Cung Dược chu chu khóe môi, mở miệng tán thưởng Cổ Vị Nghiêm.
"Ôi chu choa, lớn quá nhỉ?"
Nhưng đôi mắt lại nhìn sang vết thương không quá lớn, chắc chắn vừa mới băng bó ngày hôm nay.
"Ai lại hạ thủ cậu vậy?"
"Còn ai ngoài cô ấy. Cung Dược, lẹ lên...động một chút mà đau thật."
Cố Vị Nghiêm không thèm nhìn cái ánh mắt trêu chọc của bạn mình nữa, từ đùi lại truyền đến sự đau đớn khi vừa động đậy.
Cung Dược cũng không nói nữa, lặp tức giơ kim tiêm ngay ở vị trí phía trên đùi, nhấn xuống nhẹ nhàng.
Ngay sau khi hắn đã được làm tê, Cung Dược mới bắt đầu xem xét vết thương, khử trùng xung quanh. Sau đó rạch miệng vết thương ra, dùng kẹp gắp viên đạn ra.
Rửa vết thương lại lần nữa, rồi khâu lại bằng chỉ y tế thông dụng trong ngành.
Tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng đồng hồ hơn.
Cung Dược dùng băng gạt băng quanh lại, thở phào một hơi. Xem ra là đã thành công rồi.
"Rồi, nhớ dưỡng thương nha Đại tá, đừng có bắt được vợ rồi cưỡng...haha."
Cung Dược xong công việc cũng trở về dáng vẻ lơ đễnh, vỗ vỗ vài vai của hắn, tốt bụng nhắc nhở.
"Cút."
"Ơ kìa? Tôi vừa giúp cậu đấy?"
"Muốn phòng thí nghiệm nổ à?"
"Ấy đừng đừng...tiểu bạch thỏ của tôi vẫn đang ở đó chưa ăn nữa. Vậy tôi xin cút về đây."
Anh như nhớ được còn vật nhỏ ở phòng chờ mình. Thân thể bỗng dưng loạn xạ hết cả lên. Ngay sau đó liền ôm đồ rồi đi mất bay mất biến.
Cổ Vị Nghiêm nghiêm ngả đầu vào ghế, đôi mắt nhìn bộ quần áo mỹ miều ở ngay giá, hắn bật cả dậy. Dù có cảm giác đau, nhưng do còn tác dụng của thuốc tê nên vẫn không sao, hắn cố gắng bước đến lấy bộ quần áo đó, rồi hướng về phía cô đi tới.
Người phụ nữ này mặc bộ quần áo từ đêm ngày hôm hôm qua đến nay, áo sớm đã bị gai nhọn đâm chọt rách nát, còn thêm cả vết máu từ cú đâm của hắn. Quần thì đã dính đầy bùn đất rồi.
Xem ra, Cổ Vị Nghiêm hắn đành làm người tốt, nên thay đồ giúp cô thôi!
Dù sao Phỉ Sắc cũng là vợ hắn mà? Đúng không chứ?
Cổ Vị Nghiêm ngồi ngay trên giường, dùng con dao ở ngay hông của Phỉ Sắc, rạch một đường từ cổ áo đến hết.
Roẹt.
Chiếc áo da bên ngoài nhanh chóng được cởi bỏ. Đằng sau lớp áo đấy là vô số vết thương cũ, mới chồng lên nhau. Điều đó làm cho Cổ Vị Nghiêm chau mày, tay chạm nhẹ vào từng vết sẹo.
Xem ra ba năm qua, cô đã trải qua nhiều thứ không nên nhắc đến trong cuộc đời của mình. Tay di dời đến chiếc áo lót, định kéo xuống.
Một bàn tay nắm chặt lấy bàn tay hắn lại, ngăn chặn hành động muốn thị phạm mình.
"Đại tá, đừng tự tiện chạm vào áo lót của tôi."