Trans: Xiêu Xiêu
Cơ mặt Hạ Lâm vì nhiệt độ trong xe xuống thấp đột ngột mà hơi nhăn lại. Cô mở mắt ra nhìn Dạ Tư Hàn, hỏi nghiêm túc “Nói như vậy Uyển Uyển không phải Dạ đại úy tìm được sao?”
Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô.
Mắt cô giống như đại dương sâu thẳm nhìn hắn một hồi lâu, bỗng cô nhếch miệng cười, “Người Dạ đại úy không tìm thấy lại tự mình trở về, cho nên anh đang hoài nghi tôi đụng tay đụng chân sao?”
Dạ Tư Hàn vẫn im lặng, mắt hắn sáng như đuốc, dường như muốn nhìn thấu tâm can cô.
Giọng nói của Hạ Lâm mang theo chút châm biếm, “Ta không khỏi có chút nực cười.” Nói xong cô rời tầm mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Dạ Tư Hàn quay đầu ra hướng cửa sổ xe, ánh mắt trầm ngâm.
....................
Nửa tiếng sau, xe đã đến trước cổng Đường gia. Đường Thiên nhận được thông báo của hạ nhân, liền đích thân ra cửa nghênh đón.
Dạ Tư Hàn xuống xe, tay đón lấy chiếc áo gió màu xanh quân đội từ Trình Ngôn Khoản, hắn khoác lên mình, “Đường lão, lâu rồi không gặp”
Đường Thiên cười nói, “Lâu rồi không gặp Tứ thiếu, cậu càng ngày càng phong độ ra đấy.”
Dạ Tư Hàn thần sắc nhã nhặn đáp lại, “Cháu đến thăm em Đường.”
“Thứ thiếu có lòng”
Dạ Tư Hàn bước vài bước liền nhận ra Hạ Lâm còn chưa xuống xe, hắn quay đầu nhìn chiếc xe Lincoln thân dài của mình.
Hạ Lâm nhìn Dạ Tư Hàn cùng Đường Thiên từ trong xe, thu lại vẻ mặt của hai người trong mắt. Mãi đến khi thấy Dạ Tư Hàn quay đầu nhìn lại, cô mới mở cửa xe bước xuống, “Ông ngoại”
Hạ Thiên tỏ ra bất ngờ, “Điện hạ cũng tới sao?”
Hạ Lâm, “Uyển Uyển chưa nhắn lại với ông ngoại ạ?”
“Ta có chút việc, vừa về đến nhà. Nghe tin Tứ thiếu đến còn chưa kịp thay quần áo đã vội ra đây.”
Hạ Lâm cười khẽ nhìn Dạ Tư Hàn, “Thể diện của Tứ thiếu lớn thật”
Dạ Tư Hàn không nói gì, chỉ nhìn Đường Thiên. Đường Thiên đi trước dẫn đường, trong lòng lại ngập tràn suy nghĩ phức tạp.
Lâm Nhi đã quên tất cả chuyện trước đây, nhưng Dạ Tư Hàn thì không! Hắn rốt cuộc có nhận ra Lâm Nhi không?
Khi đến trước cửa phòng Đường Uyển, Đường Thiên nhấc tay gõ nhẹ lên cửa hai tiếng rồi quay qua nhìn Dạ Từ Hàn cùng Hạ lâm, “Điện hạ, sao ngài lại ngồi xe Tứ thiếu đến đây?”
Hạ Lâm đưa mắt nhìn Dạ Tư Hàn, “Vừa hay gặp được, nghe anh ta nói muốn đến thăm Uyển Uyển, ta liền cùng đi”
Đường Thiên, “Ra vậy. Điện hạ dạo này không bận sao?”
Hạ Lâm, “Không bận lắm”
Vừa dứt lời, cửa đã mở ra.
Dạ Tư Hàn bước vào đầu tiên, Trình Ngôn Khoản theo ngay phía sau.
Trình Ngôn Khoản đưa mắt đánh giá. Vị Đường tiểu thư này đang mặc trên người bộ quần áo rằn ri giống hệt bộ cô Đẹp mặc vào buổi tối hôm trước, nhưng mà... Cho dù diện mạo y như đúc, nhưng hắn không cảm thấy Đường Uyển trước mắt chính là cô Đẹp!
Hắn đưa mắt nhìn Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn cũng đang nhìn chăm chú vào Đường Uyển, ánh mắt thật lâu không rời đi.
“Đường Uyển” cảm thấy bức bách, hơi thở dường như không thông.
Thực tế, cô đã từng nhìn thấy Tứ thiếu trên ảnh chụp. Vừa nhìn cô đã bị gương mặt ấy thu hút, mắt như muốn dán vào tấm hình. Nhưng người thật, so với trong ảnh lại khiến người ta rét run.
Cô chưa từng trông thấy ai đẹp trai như vậy trên đời. Hắn đứng đó tựa như phong cảnh tuyệt mỹ, khiến tất cả mọi vật xung quanh trở nên lu mờ.
Thậm chí là Hạ Lâm bên cạnh cũng trở nên nhạt nhòa hơn chút ít. Dù sao cô ta cũng không phải đàn ông, trong người thiếu đi một hương vị gì đó mà chỉ đàn ông thực sự mới có.
Mà những thứ Hạ Lâm thiếu lại hội tụ đầy đủ trên người đàn ông này. Hắn mặc chiếc áo gió quân đội tựa như Vương giả trời sinh, ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Hạ Lâm hơi hắng giọng, “Uyển Uyển, người yêu của em còn đang ở đây, em nhìn Dạ đại úy như vậy kì lắm nha”