Trans: Xiêu Xiêu
Cô đột nhiên thấy bản thân mình thật lỗ mãng. Tối qua đầu óc có vấn đề hay sao mà lại quyết định làm vậy chứ? Cô dựa vào đâu để chắc chắn rằng tên Dạ gay này sẽ giúp cô gánh cái trách nhiệm này?
Thậm chí chính bản thân cô còn chưa hiểu rõ về hắn ta.
Lúc này, Dạ Tư Hàn lại lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn ghim trên người cô, “Điện hạ nói phải không?”
Hạ Lâm mỉm cười, “Đúng vậy, tên nào to gan lơn mật dám chọc vào Dạ gia thế. Hắn phải biết, ở nước A này tổng thống có thể đụng, nhưng người Dạ gia thì không.”
Nói xong, Hạ Lâm chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, cô tao nhã thắt dây an toàn, ngón tay nắm nhẹ nút thắt cà vạt, mắt liếc nhìn Dạ Tư Hàn, “Ta nghĩ chắc không phải người nước A đâu, trừ phi hắn muốn chết. Dạ đại úy nói phải không?”
Dạ Tư Hàn quay đầu thu lại ánh mắt, không trả lời.
Trong phút chốc, bên trong khoang xe rơi vào yên lặng.
Hạ Lâm cảm thấy hơi ngột ngạt, “Em gái anh đáng yêu đấy”
Bờ môi mỏng của Dạ Tư Hàn mím chặt lại, cũng không đáp lời.
Hạ Lâm tức! Hắn ta dám nhét cô vào trong xe đã đành, nay hắn còn dám coi lời cô nói như gió thổi mang tai! Mặt mũi của người kế vị như cô biết để vào đâu?
Có thể bình thản ngồi đây nói chuyện gió trăng với hắn, tu dưỡng của cô phải cao biết mấy chứ? Ngay cả cô cũng bội phục chính mình đây này.
Không biết qua bao lâu, bên tai chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của hắn. “Ngày Đường Uyển mất tích, điện hạ ở đâu?”
Cô bất ngờ nhìn hắn. Đôi mắt hắn quả thực sâu hun hút, vừa lạnh vừa bí hiểm. Cô hơi mỉa mai, “Dạ đại úy có ý gì đây?”
Hắn quay đầu nhìn thẳng về phía trước, “Dựa theo thông tin tôi nhận được, từ ngày 02 đến ngày 03 tháng 4, có tám tiếng đồng hồ Điện hạ mất liên lạc với bên ngoài.”
Ý cười trên mặt Hạ Lâm nhạt dần, “Anh điều tra tôi?” Ánh mắt cô nhìn hắn lúc này tựa như dao găm, cực kì sắc bén.
Trong xe không ai lên tiếng. Ai cũng biết kẻ mở miệng trước sẽ thua.
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông di động vang lên, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc. Hạ Lâm cầm di động lên nhìn, là “Đường Uyển”, thế thân khác của cô.
Cô ấn nhận, giọng trầm thấp, “Uyển Uyển, đỡ hơn chưa?”
“Đường Uyển” kia còn chưa kịp nói gì, nghe thấy vậy, liền biết Hạ Lâm đang không tiện nói chuyện, “Điện hạ, em đỡ nhiều rồi”
Hạ Lâm nhớ đến việc Dạ Tư Hàn nói muốn đến Đường gia, liền thấp giọng hỏi, “Em nhớ ra được gì chưa?”
“Đường Uyển” liếc mắt nhìn sắc mặt Đường Thiên, lại nói, “Vẫn chưa”
“Không nhớ ra được thì thôi, đừng làm khó mình” Hạ Lâm nói.
“Em biết rồi”.
“Lát nữa ta và Dạ đại úy sẽ đến thăm em, chỉnh trang cho xinh đẹp một chút.” Hạ Lâm nói tiếp.
Cô cảm nhận được Dạ Tư Hàn vẫn đang chăm chú nghe cô nói chuyện, có lẽ trên xe có máy giám sát âm thanh, không biết trang bị chống nghe lén trên di động của cô có tác dụng hay không đây.
“Dạ, lát nữa gặp.”
Hạ Lâm tắt máy rồi cất di động đi, cô ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Dạ Tư Hàn đưa tay mở điều hòa trong xe, “Dễ thở hơn chưa?”
Hạ lâm vẫn nhắm chặt mắt, không trả lời, coi như không nghe thấy gì.
Ngón tay dài của hắn ấn nút chỉnh điều hòa về mức thấp nhất, giọng nói cũng lạnh lẽo đến cùng cực, “Cậu có thể lựa chọn tự mình nói với tôi, hoặc đợi tôi điều tra ra...”
Ánh mắt hắn rơi trên gương mặt của cô, môi hơi mím, gằn từng tiếng một, “Có điều đợi đến lúc đó, sẽ không đơn giản như thế này nữa đâu.”