Bệnh viện:
"Bác sĩ, cô ấy thế nào."
"à cậu yên tâm,đã lấy viên đạn ra, nhưng sẽ phải ngồi xe lăn một thời gian vì viên đạn làm ảnh hưởng tới gân chân làm tổn thương nghiêm trọng."
"Được, vậy cảm ơn bác sĩ."
"được được."
chiếc xe đẩy Tô khiết Đan từ phòng sơ cấp cứu ra, ả nhìn hắn hai mắt ngấn lệ.
"Trọng Bình.....hu hu hu."
"Hắn tiến lên ôm ả vào lòng an ủi."
"được rồi, không sao rồi, về phòng bệnh nghỉ ngơi đã."
Nói rồi hắn đẩy cô ta về phòng bệnh, là một căn phòng đặc biệt được xắp xếp theo yêu cầu.
"Trọng Bình à,em bây giờ chả còn ai bên cạnh,ba em bị cô ta báo cảnh sát bắt, giờ em biết làm sao đây hu....hu hu."
"được rồi, để anh xắp xếp cho em, bình tĩnh chút, cứ yên tâm dưỡng bệnh đi."
Hắn an ủi ả rồi bước ra ngoài đóng cửa lại, tâm trạng hắn rối như tơ vò, một người hắn yêu thương lại phủi quan hệ với hắn, vậy có khi nào cô đã lựa chọn ở bên cạnh tên trương hùng đó,'chết tiệt.'
"Lệ tổng, anh về nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho tôi ."
Mạc Khiêm lên tiếng phá vỡ suy nghĩ vẩn vơ của hắn.
"được, tôi có việc cần giải quyết , cậu ở đây chăm sóc cho khiết đan đi."
"Nói dứt câu, hắn sải bước rời bệnh viện."
"Về biệt thự hoa hướng Dương".
"Vâng, lệ Tổng ."
trong biệt thự, Kim Hạ Cẩn Chi nằm bất động trên giường, căn nhà vắng tanh chỉ còn một nha đầu nhỏ đang lau dọn vũng máu ở phòng khách .
hắn bước vào nhìn căn nhà trống trải không bóng người đi lại.
"Xin chào,chú tìm ai."
"Chủ nhân ngôi nhà"
à, Kim tiểu thư cô ấy không được khỏe đang nghỉ ngơi trên lầu.
"ừ, cô làm gì ở đây."
"à tôi là người giúp việc theo giờ, cô ấy vừa kêu tới, cũng xong rồi lên tôi chuẩn bị về."
"ừ, vậy cô thu dọn rồi về đi, đúng rồi, nhớ đóng cửa."
"Vâng..."
Nói rồi hắn sải bước lên tầng lầu.mở cửa phòng ra chỉ thấy cô một thân váy trắng nằm nghỉ ngơi trên giường.hắn tiến lại gần rồi kéo chăn đắp cho cô, bất giác nhìn thấy hai hàng nước mắt của cô còn chưa khô, hắn đau lòng lấy tay lau nước mắt cho cô.
"Uhm...."
bị đụng chạm cô trở mình nằm nghiêng,quay lưng về phía hắn.hắn thở dài thì thầm.
"Tại sao lại đến nước này chứ, tại sao ban đầu em tiếp cận tôi nói yêu tôi, để rồi đến cuối cùng lại là phản bội tôi, rốt cuộc em nghĩ cuộc tình này là trò chơi sao."
Hai mắt hắn đỏ lừ như sắp khóc, Kìm nén cảm xúc của mình hắn nhổm lên thơm vào má cô sau đó rời đi.nhẹ nhàng đóng cửa như sợ người con gái đó bị đánh thức vậy.
Có lẽ hắn không biết cô nghe tiếng bước chân hắn thì đã tỉnh lại, chỉ là nằm im để không phải đôi co với hắn . Toàn bộ câu hỏi mà hắn nói cô lại nghe không sót một câu, chỉ là cô cảm thấy lí do chỉ vì hắn không tin tưởng cô, không tin vào tình yêu của cô dành cho hắn.
Nước mắt lăn dài, cô từ từ nhắm mắt lại.
...----------------...
"Anh , rốt cuộc xảy ra chuyện gì,Dực Thần gọi cho em nói là anh với chị dâu xảy Ra chuyện, rốt cục là sao."
"Không có gì, chỉ là sự cố nhỏ, cô ấy có lựa chọn của cô ấy."
"Anh có chắc chị dâu có lựa chọn của chị dâu không,hay do anh để ả đàn bà đó làm mê mẩn,anh à,tô khiết đan không đơn giản như anh nghĩ,em đã có đủ thông tin khi ả ở nước ngoài, thật ghê tởm anh có biết không?"
"Cậu đừng nói nữa,anh có xắp xếp của anh."
"Được,em sẽ gửi toàn bộ hành trình của ả qua cho anh, và cả những chuyện ả làm với chị dâu,anh tự suy xét đi."
Nói rồi Bách Điền tức giận tắt máy, hắn thật sự lo lắng cho người anh này, cả đời thông minh lỗi lạc mà giờ lại mù quáng trong tình yêu như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, hắn rời phòng sách quay về phòng ngủ của cô, hắn vẫn như thường lệ, cầm đồ vào phòng tắm một lát sau bước ra, hắn lau khô tóc rồi nhẹ nhàng bước lên giường nằm cạnh cô,tay vòng qua eo cô ôm gọn cô vào lòng.
Cảm giác như sợ cô biến mất khỏi tầm mắt của hắn vậy,trong cơn mơ màng cô xoay người ôm choàng lấy hắn, cảm giác như chiếc gối ôm ấm áp vậy.hắn cũng không thêm hành động gì mà chỉ mỉm cười chua xót, có lẽ chỉ khi ngủ say cô mới cho hắn ở gần như vậy