Kiều Tinh Lâm và Diêu Hiểu Đồng lựa đồng hồ đeo tay, cái này không đẹp mà cái kia cũng không đẹp, Diêu Hiểu Đồng gần như mất hết bình tĩnh với cô. Cuối cùng cô cũng thấy ưng ý được một chiếc phiên bản giới hạn vừa mới ra, khi này Kiều Tinh Lâm mới sảng khoái trả tiền.
Diêu Hiểu Đồng nói: “Rốt cuộc là do cậu kén chọn hay là do bạn trai của cậu bắt bẻ đây? Đàn ông mà quá kén chọn thì cậu phải cẩn thận một chút.”
“Không phải đâu. Mấy cái khi nãy không hợp với anh ấy lắm, anh ấy rất chói lóa, khí chất cũng rất tốt, mấy cái kia có hơi bình thường một chút.”
Diêu Hiểu Đồng rùng mình một cái: “Cảnh cáo cậu này, không được rải cẩu lương ở trước mặt con cẩu độc thân này. Chị gái, anh đẹp trai, người đẹp tớ thấy nhiều rồi, miễn dịch.”
Dù sao thì Kiều Tinh Lâm cũng đã mua được đồng hồ đeo tay nên cô cảm thấy rất thỏa mãn. Hẳn là khi Lâm Thâm nhận được, anh nhất định sẽ thích nó.
“Không đúng, không phải khoảng thời gian trước cậu đã bỏ ra 30 triệu để đầu tư vào cổ phiếu sao, nghèo tới mức chẳng còn một cắc nào, giờ tiền này lấy ở đâu ra đấy?”
“《 Theo đuổi ánh sáng quang 》vừa mới gửi cho tớ.” Kiều Tinh Lâm nói.
“Lần này là cậu tốn ít nhất một nửa số tiền rồi? Bạn trai yêu dấu của cậu có biết cậu yêu anh ta đến vậy không? Người bình thường đeo một cái đồng hồ đặt tiền như vậy, thì sẽ bị ăn hiếp đó nha. Nếu đi bảo dưỡng thì phải tốn không ít tiền, anh ta có thể chịu nổi không?”
“Cậu cũng không cần quan tâm đâu, có tớ ở đây, dĩ nhiên là anh ấy gánh nổi.”
Diêu Hiểu Đồng thật sự không chịu nổi nữa: “Đúng thật là tớ không thể nhìn nổi cái điệu bộ người vợ hiền của cậu rồi, cậu cẩn thận kẻo bị người ta bán kiếm tiền đấy, tớ có chuyện nên đi trước đây.”
Kiều Tinh Lâm vẫy tay với cô, Diêu Hiểu Đồng nhanh chóng xách túi rời đi.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giúp Kiều Tinh Lâm - con nhà siêu giàu đóng gói chiếc đồng hồ ấy thật đẹp, sau đó cung kính tiễn cô ra ngoài cửa, rồi cúi người chín mươi độ chào cô.
Đúng lúc Hạ Đan gọi điện thoại tới cho cô: “Cục cưng, cậu đang ở đâu đấy?”
“Tớ đang ở bên Kim Quan.”
“Cách bệnh viện của chúng tớ cũng rất gần, tối nay cậu có lịch gì không?”
“Hình như không có. Sao thế?”
“Đưa người nhà đi gặp nhà cậu.” Hạ Đan nhiều chuyện cười hề hề: “Hai người cũng đã quen nhau được mấy tháng, tớ là bạn thân tốt của cậu còn chưa được gặp, cậu nói được sao?”
“Cũng không phải là cậu không biết anh ấy.”
“Thế thì sao?” Hạ Đan vẫn khăng khăng nói: “Trước kia chỉ là bạn học chung cấp ba thôi, còn bây giờ cậu ta lại là bạn trai của bạn thân tớ, là chồng của tương lai, dĩ nhiên là tớ muốn làm quen với cậu ta lại lần nữa rồi. Cậu hỏi cậu ta có rảnh hay không, nếu rảnh thì tớ gọi điện thoại đặt trước một phòng KTV, buổi tối đi nào.”
Tâm tư của Kiều Tinh Lâm nhẹ nhàng phiêu ở trên mấy chữ “chồng tương lai” kia, lúc này cô mới kịp phản ứng lại: “Cậu cố ý phải không? Cậu biết rõ là ngũ âm của tớ không hoàn chỉnh lại còn chọn KTV.”
“Bầu không khí ở KTV tốt mà. Cậu nghĩ xem, nếu cảm thấy lúng túng thì cậu còn có thể hát, không thì nếu ăn cơm chung với nhau, lỡ tẻ nhạt thì biết làm thế nào? Cậu mau gọi điện thoại cho người nhà đi.”
Loading...
Lúc này, Kiều Tinh Lâm cúp điện thoại, không còn cách nào khác đành gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Thâm: Anh bận không?
Lâm Thâm vẫn chưa hồi âm lại, bởi vì anh đang họp ở trong phòng hội nghị Hằng Đạt nên tắt điện thoại di động.
Cuộc hội nghị này, hầu hết là các cấp cao ở trong công ty đều đến dự.
Lần này Lâm Thâm xử lý hạng mục ở bên Âu Châu tốt vô cùng, anh đã giúp công ty thu hồi tổn thất ít nhất là mấy triệu. Cộng thêm việc lần trước chủ tịch đã giao cho anh hạng mục Cao Thịnh, anh cũng hoàn thành rất tốt. Tất cả mọi người đều đang suy đoán, anh - người trợ lý này hẳn là làm không lâu.
Lâm Thế Hằng ngồi ở vị trí chính giữa, ông ta liếc nhìn Lâm Thâm đang ngồi bên cạnh, rồi ho khan nhẹ: “Hôm nay tôi triệu tập mọi người tới cuộc họp này là để thảo luận về người đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc điều hành công ty. Tôi đề cử Lâm Thâm.”
Lâm Uẩn Kiệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Trước đây khi ở nhà họ Lâm, quan hệ giữa hai ba con bọn họ rõ ràng là còn rất tệ, chỉ trong chớp mắt, ông ta đã đẩy Lâm Thâm tới vị trí CEO rồi? Không hổ danh là con ruột.
Nhưng mà ở chỗ đó còn có rất nhiều người, chẳng ai biết Lâm Thâm chính là con trai của chủ tịch, vì vậy nên cũng có những tiếng phản đối.
“Chủ tịch, lần này trợ lý Lâm xử lý hạng mục ở Âu Châu rất tốt, nhưng cậu ta chỉ mới vào ở công ty được một thời gian ngắn, bây giờ đề cử cho cậu ta làm CEO, có phải là có hơi gấp quá không?” Người lên tiếng là một vị quản lý chi nhánh trẻ tuổi, hai bên cạnh biết rõ nội tình nên vẫn cứ luôn ho khan, nhắc nhở anh ta bớt tranh cãi một chút.
Người quản lý kia không vì thế mà dừng lại anh ta tiếp tục nói: “Nếu là vì làm được một hạng mục kia mà có thể trở thành CEO, thì điều này cũng quá dễ dàng rồi.”
Lâm Thế Hằng rất tán thưởng phần tính cách dám làm dám chịu người trẻ tuổi. Đây cũng chính là lúc ông ta tuyên bố với bên ngoài rằng Lâm Thâm là con trai của ông ta. Với việc ông ta nắm trong tay 37% cổ phần của công ty thì ông ta vẫn có chút quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự.
“Trên thực tế, trợ lý Lâm là con…” Lâm Thế Hằng vừa nói được một nửa, thì Lâm Thâm đã đứng lên và ngắt lời ông ta: “Tôi muốn hỏi một chút các vị đang ngồi ở đây, công ty đang hướng tới việc phát triển gì trong tương lai?”
“Quốc tế hóa, đa dạng hóa, đắt tiền hóa.” Người quản lý kia mở miệng nói.
Lâm Thâm gật đầu một cái: “Nếu công ty đã có mục tiêu chiến lược cao như vậy, hiển nhiên là cần phải có một CEO có năng lực phù hợp để điều hành. Mọi người có thể nhìn qua sơ yếu lý lịch của tôi.” Anh đã sớm chuẩn bị xong, lúc này anh cho người phân phát tài liệu xuống.
“Các vị có thể không biết, tôi đã tốt nghiệp từ trường đại học Wharton, cũng đã làm ở Goldman Sachs được mấy năm. Bạn học cũ học chung trường với tôi, đồng nghiệp đều là những người ưu tú trong mọi lĩnh vực trên thế giới. Lần này tôi có thể đàm phán hạng mục ở Âu Châu một cách thuận lợi như vậy, là nhờ có mạng lưới giao thiệp đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nếu công ty có tầm nhìn quốc tế hóa, thì tương lai cũng sẽ không chỉ đặt thị trường đặt ở mỗi trong nước, thế nên tôi tin, với kinh nghiệm của tôi, sự trải đời của tôi, hay thậm chí là mạng lưới giao thiệp của tôi đều có thể giúp ích được cho công ty. Nếu như các vị đang ngồi ở đây, có ứng cử viên nào thích hợp hơn tôi thì tôi cũng không ngại việc các vị đề cử người đó, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”
Lâm Thâm vừa nói xong thì đi tới phía sau vị quản lý chi nhánh kia, lúc này anh đè lưng ghế của anh ta xuống: “Thế nên các vị còn có vấn đề gì nữa không?”
Vị quản lý chi nhánh kia đã sớm bị mấy tờ giấy lý lịch dài như sớ của anh làm cho mờ mắt, anh ta thật sự không biết thực lực của Lâm Thâm lại cất giấu sâu như vậy, nếu anh ta biết thì khi nãy anh ta đã im miệng rồi.
Chỉ dựa vào lý lịch và các hạng mục đầu tư, đừng nói là làm CEO của Hằng Thông, anh muốn làm gì mà chẳng được chứ?
Rất nhiều thành viên hội đồng quản trị biết Lâm Thâm là con trai của chủ tịch, nhưng mà quan hệ giữa hai người họ có chút vi diệu, chủ tịch cũng chưa từng công khai chuyện này ra ngoài, cho nên mọi người cũng không dám âm thầm truyền ra ngoài.
Thật ra thì chỉ cần chủ tịch nói một câu, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến phản khác. Dù sao thì cũng là con trai nối nghiệp ba, không lạ gì cả. Chủ tịch chỉ có một đứa con trai như thế thì ai dám nói không chứ?
Nhưng người ta lại một mực không dựa dẫm vào ba, muốn bước lên bằng chính thực lực của bản thân. Ngược lại thì bọn họ - những người đã là bậc chú bác, suy nghĩ cách nhờ các mối quan hệ để cố nhét đứa con trai không ra hồn gì của họ vào trong công ty và đảm nhiệm những vị trí quan trọng, cũng xấu hổ thật.
Lâm Thế Hằng không biết Lâm Thâm cố ý ngắt lời của ông ta, là vì không muốn ông ta công khai mối quan hệ này, hay là do anh không muốn thừa nhận người ba như ông đây. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta không được vui cho lắm, nhưng nếu Lâm Thâm có thể tự bước đi bằng năng lực của bản thân, dĩ nhiên là tốt hơn rồi, sau đó ông ta lập tức hỏi mọi người: “Như cậu ấy nói, mọi người có ứng cử viên nào thích hợp hơn cậu ấy không?”
Tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu. Chưa kể là những người quản lý cấp thấp và tổng giám đốc điểm giám đốc không biết chuyện đều đã sớm bị lý lịch của Lâm Thâm đè xuống rồi, cho dù biết thành viên hội đồng quản trị có lòng nhét vào người, nhưng nào có ai dám không biết sợ chết mà đề cử người cạnh tranh với người thừa kế chính thống chứ? Sau này không muốn lăn lộn ở Hằng Thông nữa à?
Kết quả của cuộc hội nghị, Lâm Thâm đảm nhiệm chức vụ CEO mới của Hằng Thông, thư điện tử trong nội bộ công ty đã nhanh chóng thông báo lại tin tức này.
Kiều Tinh Lâm ngồi ở trên ghế sô pha được thiết kế riêng cho khách nghỉ ngơi trong trung tâm thương mại, cô còn xách trên tay cái túi giấy đựng đồng hồ đeo tay ở bên trong.
Cô đoán là Lâm Thâm đang bận, nên cô cũng không sốt ruột, lúc này mở Weibo lên mà lướt một vòng.
Blog của《 Theo đuổi ánh sáng》đã làm ra mấy cái video, trong đó lượng phát sóng của một mình cô đã vượt qua cả Khang Hạo, các lượt bình luận chạy qua video nhiều vô số.
Nữ diễn viên này vốn có học âm nhạc sao? Kéo đàn violon cũng rất ra dáng.
Chứng tỏ là tay đàn violon chuyên nghiệp, màn biểu diễn này đúng là rất chất lượng.
Kiều của tôi đẹp như tranh vẽ, Kiều của tôi có kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Sinh viên đại học âm nhạc, cho biết đàn chị ở trong tổ quay phim, nghe nói khi nữ nhân vật chính xuống cảnh thường hay đi xin cô dạy bảo.
Bộ phim này dự tính sẽ rất bứt phá, tôi không thể chờ đợi nữa rồi, phải xem, bứt phá làm sao.
Cô gái này rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt, nhưng cô ấy lại chứng minh bản thân có khả năng diễn xuất.
Theo như phía trên, rõ ràng có thể hợp với kỹ năng diễn, nhưng vẫn cứ đẹp mãi như vậy.
Kiều Kiều xông lên! Tinh Tinh Sa mãi ở bên cạnh cô.
Kiều Tinh Lâm đọc được dòng bình luận tung hô bản thân cô của những người hâm mộ thì trong lòng cảm thấy hài lòng. Không uổng công khoảng thời gian đó cô bị Mã Tiêu đuổi theo mà trách mắng, khi cô ở đoàn kịch, cô có xin Tiểu Thiến chỉ giáo bàn thân, mỗi ngày đều cầm cây đàn violon, suýt chút nữa không luyện được nữa vì viêm khớp vai. Chỉ cần kết quả đúng như mong muốn, quá trình quay phim có cực khổ đến mức nào đi nữa thì cũng đều đáng giá.
“Chị, chị là Kiều Tinh Lâm phải không?” Có một giọng nói kích động của một cô gái vang lên ở bên cạnh.
Kiều Tinh Lâm đã bịt khẩu trang lại, cô cũng đeo kính râm và mũ nhưng vẫn bị người hâm mộ nhận ra.
“Đúng vậy.” Cô quay đầu sang và nở một nụ cười.
Cô gái nghe vậy thì hét và nhảy cẫng lên, sau đó cô gái lấy từ trong ba lô có nhãn hiệu nổi tiếng ở bên người ra một tờ giấy và bút, lại còn có ảnh của cô: “Em là Tinh Tinh Sa, chị có thể giúp em ký vài cái tên được không? Rất nhiều bạn trong lớp em cũng thích chị lắm! Trông chị còn xinh đẹp hơn cả trên tivi!”
Kiều Tinh Lâm thầm nghĩ trong đầu, bản thân cô che kín như vậy mà cô ấy vẫn có thể nhìn ra cô có xinh đẹp hay không nhưng cô vẫn nhận lấy giấy bút và tấm hình, rồi ký tên giúp cô gái.
“Em có thể chụp chung với chị không?” Người hâm mộ nữ lại đưa ra yêu cầu.
Kiều Tinh Lâm cũng rất phối hợp với cô gái, cô tháo khẩu trang và mắt kính ra, đứng ở bên cạnh cô gái.
Người hâm mộ lấy điện thoại ra, chụp xong mấy tấm, cuối cùng cô gái ấy mới lưu luyến mà nói: “Chị phải cố gắng lên.” rồi bỏ đi.
Đối với Kiều Tinh Lâm mà nói, được người khác yêu thích là một điều rất hạnh phúc, cho nên nếu cô gặp người hâm mộ lúc không có ai thì cô đều rất phối hợp với họ.
Nhóm người ái mộ của cô tên là Tinh Tinh Sa, ban đầu chỉ có mấy chục thành viên, sau đó đã phát triển lên thành hàng trăm nghìn người. Tại mỗi sự kiện, chỉ cần nhóm Tinh Tinh Sa đến gặp cô thì cô cũng đều cho Tiểu Giang chuẩn bị một ít món quà vặt và thức uống cho các cô.
Gặp ở sân bay, nếu tình cảnh không quá hỗn loạn hoặc là không có nhiều thời gian thì cô sẽ trò chuyện và chụp hình với họ.
Việc cô cưng chiều người hâm mộ cũng rất nổi tiếng ở trong vòng.
Nhóm người hâm mộ Tinh Tinh Sa đã đẩy đề tài hành động cưng chiều người hâm mộ của cô lên đỉnh ngay trên tại Fantou, cuối cùng họ dùng một câu nói để tóm gọn lại: Bắt đầu với giá trị nhan sắc, vùi lấp trong tài hoa, trung thành với nhân phẩm.
Kiều Tinh Lâm đang đi thong thả với cảm giác vô cùng thỏa mãn thì lúc này chợt thấy có một đôi tình nhân đang đi tới từ phía đối diện.
Cô gái mặc trên người bộ đồ có nhãn hiệu nổi tiếng, trông cô ta cũng có chút ngạo mạn: “Ai yo, em đã nói là không muốn.”
Người đàn ông thì bưng trà dâng nước, bận trước bận sau: “Cục cưng, em đừng giận anh mà, anh thật sự có chuyện nên mới tới trễ năm phút. Em xem, anh mua ly trà sữa mà em thích nhất tới rồi nè.”
A, đôi cẩu nam nữ đó đúng thật là rất xứng đôi.
Cô vốn dĩ muốn đeo kính râm lên, không nhìn bọn họ nữa, nhưng bọn họ đã nhìn thấy cô rồi.
“Kiều Tinh Lâm?” Tôn Chí Trung cảm thấy sửng sốt.
Người đàn ông Tôn Chí Trung này không ai khác chính là bạn trai cũ dối trá của Hạ Đan. Người đi bên cạnh gã ta hẳn là con gái của ông chủ bọn họ.
Trương Văn Văn nghe thấy cái tên này có hơi quen thuộc, cô ta chỉ thấy ở trước mặt là một cô gái rõ ràng có dung mạo và khí chất không giống như người đi đường bình thường, mái tóc dài xõa vai, lớp trang điểm tinh xảo, làn da của cô thì giống như là con nít vậy, đẹp đến động lòng người.
“Anh biết cô ta?” Trương Văn Văn lên tiếng hỏi Tôn Chí Trung đang đứng kề cạnh.
Tôn Chí Trung có chút lúng túng: “Cô ấy là bạn thân của Hạ Đan.”
Trương Văn Văn nhìn lướt qua cái túi giấy mà Kiều Tinh Lâm đang xách trên tay, sau đó cô ta nở một nụ cười, còn cố ý kéo cánh tay của Tôn Chí Trung giống như là tỏ ra rất thân mật mà đi tới.
“Cô là Kiều Tinh Lâm sao? Tôi có xem qua bộ phim mà cô đóng rồi, tôi cũng rất thích cô đấy.”
Kiều Tinh Lâm thể hiện thái độ lịch sự nói: “Cảm ơn cô.” Cô cũng không tính nói nhiều với bọn họ.
“Nghe nói cô là bạn thân của Hạ Đan? Cô ấy cũng không tới được mấy chỗ như thế này nhỉ.” Trương Văn Văn cũng không có ý định đi: “Cô làm bạn với cô ta không thấy bản thân bị mất giá sao?”
“Cục cưng đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Tôn Chí Trung chịu thiệt vì Kiều Tinh Lâm, huống hồ gì gã ta cũng rất có lỗi với Hạ Đan, thế nên gã ta có hơi chột dạ.
“Cô quen với hạng đàn ông như Tôn Chí Trung đây mới bị mất giá đấy chứ?” Kiều Tinh Lâm ngồi vắt chéo hai chân, rồi bật cười một tiếng: “Cô không sợ anh ta chỉ nhắm vào tiền của cô, nhắm vào ba cô thôi sao? Cô phải cẩn thận một chút, nếu như một ngày nào đó có một quý cô còn nhiều tiền hơn cô xuất hiện, có thể là anh ta sẽ vì leo lên đỉnh mà đá cô đi đấy. Cũng có khi đưa người ấy tới ngủ chung ở trên giường của hai người rồi anh ta sẽ chán ngấy cô.”
“Một ngôi sao không nổi tiếng như cô sao lại độc mồm độc miệng, phách lối như thế chứ? Cô có tin là tôi cho mấy chú ở trong vòng giải trí kia biết mà phong sát cô không!” Trương Văn Văn cảm thấy bản thân cô ta bị cô xúc phạm.
“Không phải là tôi độc mồm, đây đều là mấy chuyện mà anh ta đã làm, trong lòng cô không rõ sao? Ban đầu Hạ Đan sống ở nhà anh ta, làm bảo mẫu cho anh ta, thật lòng thật dạ đối xử tốt với anh ta, kết quả là anh đã làm gì? Lúc anh ta ở bên cô, cô cũng không biết là anh ta có Hạ Đan rồi phải không? Tôi là vì muốn tốt cho cô, cô còn trẻ, xinh đẹp lại có tiền, muốn hạng đàn ông nào mà chẳng có chứ, đi tìm thứ người như vậy có mất giá không?” Lúc này, Kiều Tinh Lâm đứng lên: “Tôi còn có việc, không tán gẫu với hai người nữa.”
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không dễ tính như vậy. Nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng lại nhạy cảm, nếu lỡ như để xảy ra chuyện gì lớn thì cũng không hay, cô còn phải chừa cho bản thân cô đường lui nữa.
Trương Văn Văn đứng trơ mắt nhìn cô đi mất, Tôn Chí Trung cũng giống như một người câm vậy, không nói một lời nào.
“Anh câm à? Sao anh chẳng nói một câu nào thế?”
Tôn Chí Trung bị Kiều Tinh Lâm nói đến mức không còn mặt mũi nào nữa, gã ta cũng không biết nên nói gì.
“Vô dụng.” Trương Văn Văn quở trách gã ta một tiếng, vốn dĩ cô ta cũng thấy gã ta gai mắt, bây giờ lại càng thấy gã ta rất chướng mắt. Lúc đầu cô ta còn nảy sinh thiện cảm với gã ta, nhưng khi biết gã ta đạp hai thuyền thì tất cả những tình cảm ấy đều lập tức biến mất, hầu như không còn nữa.
Nếu không phải nhờ gã ta có năng lực nghiệp vụ tốt, công ty lại dựa vào gã ta mà kiếm được không ít tiền thì cô ta đã sớm đá gã ta đi rồi.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy tức giận trong lòng, cô đi đến bãi đậu xe, và sau khi đã lên xe thì cô lập tức cởi áo khoác ra. Cô cứ gặp Tôn Chí Trung lần nào là muốn nhổ gã ta lần đó, nhổ mấy lần cũng không chê nhiều.
Khi này, Lâm Thâm gọi điện tới: “Em tìm anh?”
Giọng nói của anh hôm nay nghe có vẻ khác, giống như anh đang rất vui vẻ.
“Tối anh có rảnh không? Đan Đan muốn hẹn chúng ta đi hát.”
Lâm Thế Hằng cho người trợ lý mới của Lâm Thâm - An Hoa giúp anh chuyển đồ đạc riêng tới phòng làm việc mới.
Lâm Thâm nghe cô nói vậy thì hơi nhướng mày: “Em biết hát sao?”
“Thế nào? Anh bớt xem thường người ta đi.” Nghe giọng nói ở trong điện thoại rõ ràng là không chịu thua: “Em sẽ hát bài của Đặng Lệ Quân. Em còn hát bài Thần Khúc trên Douyin nữa đấy, anh có muốn tới nghe không?”
“Được, gửi địa chỉ cho anh.” Khóe miệng của Lâm Thâm cong lên tạo thành nụ cười, anh đứng ở trong căn phòng làm việc mới cũng rộng rãi, mà cười mãn nguyện: “Anh rất mong đợi, cô Kiều.”