Kiều Tinh Lâm hoàn toàn mất ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại
Rõ ràng cô không tăng điều hòa nhưng tại sao lại nóng như vậy? Tai nóng, mặt nóng, ngay cả hô hấp cũng nóng.
Nam thần mà cô ngày đêm muốn chạm đến giờ đang ở gần trong gang tấc. Nhưng khi anh xuất hiện rồi, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Những lời mà Đường Giai Dĩnh nói, ít nhiều cũng đã gây áp lực cho cô.
Hơn nữa, cô còn có cảm giác không chân thực. Cảm giác này giống như là đã trúng thưởng năm triệu tệ nhưng lại không biết nên tiêu như thế nào?
Cô bước xuống giường, rón ra rón rén đi đến bên cửa, mở ra một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng không có ánh đèn, rèm cửa sổ cũng đã kéo chặt. Lâm Thâm đã ngủ say, tiếng hô hấp đều đều truyền đến.
Anh thật sự đã rất mệt mỏi.
Kiều Tinh Lâm lặng lẽ trở lại giường, đưa tay lên sờ chiếc dây chuyền trên cổ.
Cho dù anh đã từ bỏ ước mơ, không thể trở thành nghệ sĩ violon đứng đầu trong dàn nhạc. Nhưng anh vẫn có khả năng khiến cho cuộc sống của mình trở nên tốt hơn.
Cô tin tưởng rằng anh nhất định sẽ làm được.
Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Lâm bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cô cảm thấy có gì đó ngứa ngứa trên mặt. Mở mắt ra thì phát hiện có một gương mặt tuấn tú đang ở gần ngay trước mắt, cả người cô đang vùi ở trong lòng anh, hai người đang cùng ngủ trên giường.
Kiều Tinh Lâm giật mình kinh ngạc, theo bản năng muốn chui ra khỏi lòng anh. Nhưng nhìn gương mặt anh đang say ngủ một cách không phòng bị, lại không nhẫn tâm đánh thức anh, cô cứ như vậy mà nhìn đôi mi mắt của anh đến ngẩn người.
Lông mi của anh dài như cánh quạt, che ở trên mí mắt, tạo thành một cái bóng rủ xuống. Sống mũi rất cao, đôi môi mỏng manh màu hồng nhạt.
Thời niên thiếu, anh không có hơi thở của người đàn ông trưởng thành như hiện tại.
Giống như một vò rượu ủ lâu năm, mỗi lúc một ngọt ngào, tinh khiết.
Cô không kìm lòng được mà tiến lại gần. Nhưng khi vừa chạm đến môi anh, liền cảm thấy eo bị nắm lại, cả người cô bị anh đè xuống dưới thân.
Cô nhìn vào Lâm Thâm, những tia nắng ban mai rơi vào mi mắt của người phía trên, trong suốt mà anh tuấn.
Cô mở miệng hỏi: “Sao anh lại ở trên giường của em?”
“Tối hôm qua anh ngủ bên ngoài cảm thấy lạnh liền vào trong này sưởi ấm một chút. Ai ngờ bị người nào đó ôm chặt lấy không chịu buông, vậy nên không phải anh giở trò lưu manh đâu nhé.” Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo một chút lười biếng chưa tỉnh ngủ cùng vài ý trêu chọc.
Loading...
“..........”
Ý anh là cô giở trò lưu manh?
Kiều Tinh Lâm cảm thấy bản thân trước đây đã nhìn nhầm anh rồi. Người này từ lúc tối qua gặp mặt đã bắt đầu trêu chọc cô. Thật sự coi cô là ni cô tu hành trên núi sao? Lúc mà cô bắt đầu lưu manh vô sỉ thì đến cô cũng không nhận ra bản thân mình đâu.
Kiều Tinh Lâm nở một nụ cười xấu xa, đưa tay lên ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên.
Cần cổ của cô thon gọn nhỏ nhắn, xương quai xanh lộ ra, bờ vai cũng đẹp đến hoàn hảo. Eo lại không có lấy một chút mỡ thừa, dường như một tay là có thể ôm gọn.
Nhưng nơi nào cần phải to ra thì trông vẫn rất đẫy đà.
Vừa mới sáng sớm mà bọn họ đã trêu đùa với lửa, Kiều Tinh Lâm không hô hấp được, chỉ có thể cắn lên môi anh, mơ màng nói: “Lát nữa Tiểu Giang sẽ đến đây...”
Chuông báo thức của điện thoại đúng lúc vang lên.
Lâm Thâm buông người trong lòng ra, lấy lại một chút lí trí. Bọn họ còn phải lên máy bay kịp giờ, không thể lãng phí thời gian ở đây.
Kiều Tinh Lâm cũng ngồi dậy, mặt đỏ đến không dám ngẩng đầu, chỉ đành sửa lại cổ áo: “Có chuyện này em muốn bàn với anh một chút.”
“Gì cơ?” Lâm Thâm ngồi xuống cạnh cô, giúp cô sửa sang lại mái tóc đang rối loạn. Tóc cô rất đẹp, vừa dài vừa mềm, uốn nhẹ thành từng lọn, anh thực sự rất thích.
“Hôm qua sếp em gọi điện. Chị ấy nói bây giờ đang thu hút rất nhiều sự chú ý. Trước đây nhà sản xuất có ý muốn ghép em và thầy Khang lại thành một đôi, chính là vì muốn đạt được hiệu quả tuyên truyền cao nhất. Chị ấy hi vọng chí ít là trước khi phim chiếu xong, em không thể để xảy ra scandal nào. Bộ phim này rất quan trọng với sự nghiệp của em, cả đoàn phim ai nấy đều rất nỗ lực. Vậy nên chuyện của chúng ta có thể tạm thời không công khai được không?”
Lâm Thâm cũng không hy vọng bây giờ sẽ công khai quan hệ của hai người. Anh vẫn chưa đủ năng lực để chống lại vị chủ tịch quyền cao chức trọng nhà anh.
“Ừ.” Anh gật đầu đồng ý.
Kiều Tinh Lâm sợ anh tức giận, bèn nói thêm: “Không công khai chỉ là để không bị truyền thông chụp được, cũng không phải là không thể gặp mặt. Anh chịu thiệt một chút, vài tháng nữa là ổn rồi.”
Lâm Thâm nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô, giống như đây là một việc vô cùng hệ trọng.
“Anh biết, đây là yêu cầu công việc.” Lâm Thâm ghé sát lại bên mặt cô, tựa lên trán người trong lòng: “Anh đã để em phải đợi mười năm, giờ anh đợi em vài tháng cũng không là gì cả.”
“Ai đợi anh mười năm chứ!” Kiều Tinh Lâm đánh chết cũng không thừa nhận: “Bớt ảo tưởng đi!”
“Người nào đó khi lần đầu tiên gặp lại, tưởng Alice là bạn gái anh, suýt nữa thì khóc đó.”
“Anh nói bậy! Em không có!” Kiều Tinh Lâm vội vàng bịt miệng anh lại.
Lâm Thâm thuận thế ôm cô vào lòng.
“Còn nhớ lúc năm lớp mười hai, anh hứa với em sau khi thi đại học xong sẽ đưa quà sinh nhật cho em không? Quà sinh nhật đó chính là một buổi tỏ tình.”
“Ha, cuối cùng anh cũng thừa nhận đã thích em từ mười năm trước.” Kiều Tinh Lâm đắc ý đáp.
“Chính xác mà nói là mười hai năm trước. Từ lúc lớp mười.”
Kiều Tinh Lâm thấy anh nghiêm túc như vậy, bỗng cảm thấy ngại ngùng, cô nhảy xuống giường rồi nói: “Em đi đánh răng rửa mặt trước.”
Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn bóng dáng đang đứng trước bồn rửa tay, gương mặt lộ ra nụ cười.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai của mình sẽ không có cô. Mười năm trước cũng vậy, mười năm càng là như vậy, lòng kiên định luôn không thay đổi.
Vì tương lai của bọn họ, chiến trường của anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Tiểu Giang đến đón Kiều Tinh Lâm, thấy hai người họ quả thực ở bên nhau liền nở một nụ cười sâu xa.
“Chào buổi sáng chị Kiều! Tối qua chị ngủ có ngon không?”
Đợi Lâm Thâm giúp hai người dọn xong hành lý, đi vào thang máy trước. Kiều Tinh Lâm lúc này mới kéo lỗ tai của Tiểu Giang: “Sau này còn dám bán đứng chị nữa thì chị sẽ đổi em với người khác.”
Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm đi cùng một chuyến bay, ngồi cùng một chỗ. Nhưng vì để giữ bí mật, cho dù bọn họ ngồi gần nhau cũng không có biểu hiện gì quá thân mật. Trừ những người quen bên cạnh, ai cũng không nhận ra hai người là một đôi.
Trở lại thành phố quen thuộc, hai người cũng tách nhau ra, mỗi người ngồi một xe.
Kiều Tinh Lâm phải đến công ty. Đường Giai Dĩnh ở bên đó còn có một đống việc quan trọng đang đợi cô.
Hiện tại, những thương hiệu muốn mời cô làm đại diện đều vô cùng cao cấp, còn có một số chương trình khác cũng khá tốt. Trước đây, trong mảng thời thượng và chương trình giải trí này, Kiều Tinh Lâm luôn luôn với không tới. Cô có độ nổi tiếng nhất đinh trong mảng phim truyền hình, rating cũng ổn định, còn có cả giải thưởng. Nhưng như vậy không có nghĩa là những tài nguyên khác sẽ tự đến tìm cô.
Dù sao thì tài nguyên thời thượng chỉ nằm trong tay một số người. Nếu không có quan hệ với những người đó, có nổi tiếng hơn nữa cũng vô dụng.
“Trước đây Cartier muốn cô làm đại sứ thương hiệu trên diện rộng, bây giờ lại thật sự muốn cô trở thành người đại diện. Đây chắc chắn không phải chỉ là một ý niệm, nhất định phải nhận hợp đồng này.” Đường Giai Dĩnh nghĩ ra phương án giúp cô: “Ngoài ra còn có một chương trình này. Bây giờ truyền hình thực tế đang rất hot, chương trình này chủ yếu nghiêng về du lịch và thể thao. Mặc dù có yêu cầu cao về tố chất sức khỏe, nhưng bình thường cô cũng hay luyện tập, lượng người xem chắc cũng không thấp. Nền tảng phát sóng tốt, đầu tư đầy đủ, ekip cũng khá là đáng tin.”
“Nhưng em muốn nghỉ phép hai tháng.” Kiều Tinh Lâm nhỏ giọng kháng nghị, đây là lần đầu tiên cô xin nghỉ phép.
Đường Giai Dĩnh lạnh lùng nhìn cô: “Bây giờ còn chưa lên sóng, cô cho là mình có thể thả lỏng được rồi hả? Nhân lúc độ nổi tiếng của cô đang tăng lên, phải nhân cơ hội này để gia tăng độ nhận diện, củng cố tài nguyên trong tay. Nếu không thì ngày nào đó cô sẽ bị người mới vùi dập đó, hiểu không hả? Ở đây chỉ có thể chứa chấp người biết nắm bắt cơ hội.”
“Được rồi.” Kiều Tinh Lâm đành thỏa hiệp.
Cái thân phận bạn gái này của cô đúng là không xứng đáng với cương vị, ngay cả thời gian ở bên bạn trai cũng không có.
Buổi chiều, Kiều Tinh Lâm xuất hiện ở một quán cà phê dưới tầng một của khu bách hóa cao cấp trong giới thương nghiệp. Nơi này thường ngày cũng có rất nhiều người nổi tiếng lui tới, cho dù bị chụp được cũng không sao.
Đã lâu cô không gặp một người bạn tốt trong giới - Diêu Hiểu Đồng. Từ nước ngoài trở về xong liền hẹn cô đi uống cà phê. Diêu Hiểu Đồng và Kiều Tinh Lâm không giống nhau, cô ấy bây giờ đã là ngôi sao hạng A, tiến công vào màn ảnh rộng. Cô ấy cùng công ty với Tiết Thần, công ty đó là một trong những nhà đầu tư của , vậy nên Diêu Hiểu Đồng cũng có vai diễn trong phim đó.
Kiều Tinh Lâm và Diêu Hiểu Đồng đều không thích tác phong của Tiết Thần, hai người thường cùng nhau chê bai anh ta ở ngoài đời, vậy nên mới kết thành bạn.
Kiều Tinh Lâm ngồi xuống đối diện Diêu Hiểu Đồng, Diêu Hiểu Đồng không nhịn được liền nói: “Sao cậu đến chậm vậy? Có biết một tiếng của tớ được bao nhiêu tiền không?”
“Làm như một tiếng của tớ rất rẻ vậy?” Kiều Tinh Lâm trợn mắt: “Là ai hẹn ai hả? Hơn nữa tớ có đến muộn sao?”
Diêu Hiểu Đồng nhịn cười: “Được được được, miệng lưỡi lanh lợi, tớ nói không lại cậu. Biết là giá trị của cậu nay đã khác xưa rồi, Cartier cũng mời cậu làm người đại diện, tớ ngưỡng mộ chết đi được nhé. Này, vé xem phim, nhớ đi xem đấy nhá.” Cô ấy lấy trong túi xách ra hai tấm vé, đưa cho Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm nhận lấy vé, hỏi: “Tiết Thần không đóng đấy chứ? Có anh ta thì tớ không xem đâu.”
“Cậu chủ Tiết còn chưa đạt đến địa vị đó đâu. Cậu nghĩ lên màn ảnh rộng rất dễ sao?” Diêu Hiểu Đồng kiêu ngạo hếch cằm đáp.
Trong giới giải trí, địa vị của phim điện ảnh và phim truyền hình thật sự không cùng một đẳng cấp.
“Cậu đúng là rất giỏi.” Kiều Tinh Lâm cất vé xem phim đi.
“Dạo này trên mặt cậu đúng là gió xuân phơi phới, có phải yêu đương rồi không? Tớ nghe nói...Trời đậu..” Diêu Hiểu Đồng bỗng nhiên nghiêng người qua nhìn lên cổ của Kiều Tinh Lâm: “Cậu đưng nói với tớ, thứ chói mắt này là của thương hiệu bên Anh đó đấy nhé.”
“Đúng vậy.” Kiều Tinh Lâm khen ngợi: “Cậu đúng là có mắt nhìn.”
Diêu Hiểu Đồng chậc chậc hai tiếng: “Thứ này của cậu chắc phải lên đến từng này con số.” Cô ấy giơ lên bảy ngón tay.
Kiều Tinh Lâm sửng sốt: “Đắt như vậy á?”
“Sao lại không chứ?” Diêu Hiểu Đồng mở điện thoại ra, tìm một bức ảnh đưa cho cô xem: “Tớ chụp lúc đến London đó. Lúc đó vốn đã định mua rồi, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn, để đến lúc kết hôn rồi mua. Xem ra nó còn không bằng cái này của cậu, phải đến từng này con số. Hôn lễ thế kỷ của ai đó, nhẫn cưới kim cương còn không phải của thương hiệu này sao?”
Kiều Tinh Lâm vẫn biết thương hiệu này rất đắt nhưng không ngờ lại đắt đến mức này. Cô thầm nghĩ, Lâm Thâm lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
“Cái này không phải cậu tự mua mà là bạn trai tặng đúng không?”Diêu Hiểu Đồng hạ thấp giọng: “Hình như cái này thuộc bộ sưu tập Vĩnh Hằng, còn chưa ra mắt thị trường đâu. Hơn nữa viên kim cương này lấp lánh như vậy, cộng thêm cái vòng được nạm khắc bên cạnh cũng không phải thứ bình thường, chắc chắn đã được lựa chọn tỉ mỉ rồi mới thiết kế, vừa vặn đặt thêm tên của cậu lên. Khai mau, rốt cuộc là cậu chủ nhà giàu nào vậy hả?”
“Không phải cậu chủ nhà giàu, chỉ là một người bình thường thôi.”
“Cậu gạt ai chứ? Người bình thường lấy đâu ra lắm tiền đến vậy, cái này có thể mang ra cầu hôn luôn rồi.”
Kiều Tinh Lâm nắm lấy dây chuyền, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
“Được rồi, cậu không muốn nói thì tớ không ép. Khi nào muốn rồi nói cũng được.” Diêu Hiểu Đồng cũng không tra hỏi nữa, dùng thìa khuấy đều ly cà phê trên tay: “Nhưng tớ gần đây cũng nhìn trúng một người.”
“Ai vậy?” Kiều Tinh Lâm hỏi.
“Cậu còn nhớ bộ phim truyền hình lần trước tớ quay không, đề tài công an đó.”
“Biết biết, rating phá năm, đứng đầu rating cả năm trời, phá vỡ mọi kỷ lục người xem trong nước, cậu đã nói mấy lần rồi.” Kiều Tinh Lâm giận dỗi đáp.
“Không phải, tớ không phải muốn nói cái này.” Diêu Hiểu Đồng đập tay cô: “Lúc tuyên truyền bộ phim đó, trình tự máy tình xảy ra chút vấn đề, suýt nữa thì không phát được ảnh. Sau đó tìm người tới cứu cánh mới không bị xấu mặt. Người đó vậy mà lại là một tay công tử của bộ công an đó.”
“Cậu cũng được đấy, nhìn một cái là trúng kiểu nhân vật có bối cảnh hùng hậu này, Nhưng mà nhà người ta có quyền có tiền, chúng ta phải chọn người môn đăng hộ đối có biết không hả?”
Diêu Hiểu Đồng thở dài: “Tớ biết, nhưng anh ấy thật sự rất tài năng. Vừa giỏi máy tính vừa biết chơi đàn Ukelele, tính cách lại dịu dàng, không giống đám công tử bột đó chút nào. Hơn nữa, cậu có biết bây giờ anh ấy làm công việc gì không?”
“Làm gì?” Cà phê của Kiều Tinh Lâm đúng lúc được đưa đến, cô thêm chút sữa vào, bưng lên uống.
“Anh ấy vậy mà mở một cửa hàng bán đàn ở đường Hoài Hải.”
“Phụt.” Kiều Tinh Lâm phun hết cà phê trong miệng ra ngoài, suýt nữa thì bị sặc.
Diêu Hiểu Đồng vội vàng tới vỗ lưng cho cô: “Cậu kích động như vậy làm gì? Không sao chứ?”
Kiều Tinh Lâm vừa ho khan vừa hỏi: “Người đó có phải tên là Chu Lập Quần không?”
“Sao cậu biết?” Diêu Hiểu Đồng thắc mắc.
Kiều Tinh Lâm cầm giấy lên lau miệng, khoát tay tỏ ý mình không sao, Diêu Hiểu Đồng mới quay về chỗ của mình.
Sao cô lại biết ư? Vì đó là bạn từ nhỏ của bạn trai cô. Chu Lập Quần vậy mà lại có gia thế lớn đến vậy? Lần đó cô thật sự không nhìn ra một chút nào.
“Đúng lúc tớ có nghe nói qua.” Kiều Tinh Lâm khôi phục trạng thái bình thường.
Diêu Hiểu Đồng nâng cằm: “Nếu như xung quanh tớ có ai quen biết bạn bè của anh ấy thì tốt rồi. Như vậy tớ theo đuổi anh ấy sẽ dễ dàng hơn một chút.
Khóe miệng Kiều Tinh Lâm khẽ giật một cái.
“Không nhắc đến anh ấy nữa. Không phải cậu muốn tớ giúp cậu chọn đồng hồ sao? Chúng ta lên trên xem thử đi. Cậu muốn mua của nhãn hiệu nào? Khoảng bao nhiêu tiền?”
“Mua của Patek Philippe, Vacheron constantin gì đó đi. Giá không thấp hơn sợi dây chuyền này là được.”
“Uầy, cậu cũng giàu quá nhỉ?”