Tích Sơ dẫn xe đạp vào trường, quăng luôn Đào Tiểu Nha ra sau đầu, cô bình thản dẫn xe đạp vào bãi đổ xe.
Cô nhìn ngắm chiếc xe đạp một chút, chiếc xe đạp mini màu hường này trừ tỏa chút hào quang máu chó thì chất lượng cũng không tồi đó chứ!!
Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Khi về được nhất định phải sắm một chiếc để tiện đi hành nghề!
Tuy màu hồng thì có hơi quá nhưng chất lượng tốt là được!
Một tiểu thư mạnh mẽ không chấp nhặt vấn đề nhỏ nhặt!
Tích Sơ đứng biểu quyết với chiếc xe đạp một hồi lâu thì thấy Đào Tiểu Nha được một nam sinh chở trên yên sau đang tiến vào trường.
- "..."
Con mẹ nó thao tác gian lận gì đây?
Đua không lại còn có thể gọi người hỗ trợ hả?
Học sinh bây giờ đều quỷ quái như vậy sao?
Đào Tiểu Nha được Thái Tuyên Thừa chở vào cổng trường, nhìn thấy Tích Sơ, cô ta như có như không bắn một ánh nhìn ghen ghét cho Tích Sơ.
Con nhỏ này hôm nay bị cái gì?
Không phải mọi lần chỉ cần cô ta khóc lóc một chút cô liền tha thứ sao?
Hôm nay lại còn bày ra trò đua xe đạp để chỉnh cô ta!
Lúc đầu Đào Tiểu Nha chỉ nghĩ Tích Sơ đang giận dỗi nên muốn làm khó cô ta, vì thường ngày thể lực nguyên chủ chỉ ở dạng trung bình, còn Đào Tiểu Nha lại là loại người năng động được thầy cô thể dục ưa thích, nên cô ta nghĩ, Tích Sơ đây chỉ là đang làm trò gây khó dễ cô ta một chút.
Nhưng Đào Tiểu Nha không ngờ là, Tích Sơ nói đua liền đua, không biết lấy sức lực đâu ra mà đạp còn nhanh hơn ma quỷ, làm Đào Tiểu Nha rượt theo đến hụt hơi.
May trên đường Đào Tiểu Nha gặp Thái Tuyên Thừa cũng đang đi học, cô ta biết Thái Thuyên Thừa thích thầm nguyên chủ nên liền lôi Tích Sơ ra làm kế để Thái Tuyên Thừa chở cô ta.
Lúc này nhìn Tích Sơ cực kỳ phóng khoáng đứng ở đó, Đào Tiểu Nha không khỏi nhớ lại lúc nãy mình chật vật thế nào trước mặt Thái Tuyên Thừa, trong lòng âm thầm lấy dao đâm Tích Sơ vài phát.
- "Tiểu Sơ!"
Đào Tiểu Nha thu lại ghen ghét trong đáy lòng, chủ động nắm tay Thái Tuyên Thừa đến trước mặt Tích Sơ.
Thái Tuyên Thừa lúc đầu định hất tay Đào Tiểu Nha, nhưng nhìn thấy Tích Sơ, hắn lại để yên cho Đào Tiểu Nha làm loạn.
Tích Sơ làm như không nghe Đào Tiểu Nha gọi, cô từ trong cặp mình lấy ra tay nghe cùng hộp sữa vừa mua ở khu quẹo vừa đi vừa uống.
Đào Tiểu Nha thấy cô vờ như không nghe thì âm thầm nghiến răng ken két, cô ta chạy vọt đến trước mặt Tích Sơ ngăn bước chân của cô lại, làm một bộ mặt phùng má mắt to.
- "..."
Má ơi, ban ngày có ma!
Ác linh từ đâu mau chóng hiện hồn!!
Tích Sơ nheo mắt nhìn gương mặt trước mặt thật không khỏi muốn đánh chết cô ta.
Muốn bị rút móng thì làm ơn xếp hàng hoặc đặt trước!
Hôm nay bổn tiểu thư không rảnh tiếp con chó điên như ngươi!
- "Tiểu Sơ à, đừng giận tớ nữa được không, tớ thật sự xin lỗi mà!" Đào Tiểu Nha thành khẩn nói.
Nếu người ta không biết sự tình nhìn vào, còn tưởng bổn tiểu thư ức hiếp con chó điên nhà ngươi!
Giải Oscar năm sau cho ngươi, ta bội phục!
Tích Sơ mỉm cười gỡ tai nghe ta, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve mặt của Đào Tiểu Nha, thanh âm trầm thấp nói:
- "Nếu như xin lỗi có ý nghĩa, thì đi viết một vạn từ xin lỗi đi, sau đó tôi sẽ xem xét lại!"
- "..."
[...] Ký chủ nhà ta lại hắc hóa!
Thật khổ!
Tích Sơ nhìn gương mặt cứng đờ của Đào Tiểu Nha thì cười nhẹ, sau đó lách qua cô ta mà tiếp tục đi đến lớp.
Đào Tiểu Nha lúc này hồi thần, liền nhanh chân tiếp tục đuổi theo Tích Sơ, tiếp tục chặn đường cô.
Mẹ nó điên rồi phải không?
Tích Sơ vừa định giơ chân đá Đào Tiểu Nha một cái thì cô ta lại nhân lúc ít người qua lại, lại còn đứng trong góc khuất mà Thái Tuyên Thừa không nhìn thấy do bị Tích Sơ che tự đạp chân mình một cái sau đó hoa lệ té xuống.
- "..."
Thời nào rồi còn dùng chiêu này?
Má nó đầu óc cũng bình thường không sứt mẻ gì lại hành động như người bệnh thần kinh!
[...] Cô nhột không ký chủ?