Tích Sơ chầm chậm đạp xe trên đường.
Vì nguyên chủ đang ở một thị trấn nhỏ chứ không phải thành phố hoa lệ, nên trên đường đường đi, Tích Sơ còn nhìn thấy những đồng lúa xanh mởn.
Ngồi trên chiếc đạp màu hường, gió thoang thoảng thổi vào mặt Tích Sơ làm cô trở nên bình tĩnh không ít.
Dù sao cũng chỉ là đạp một chiếc xe đạp màu hồng!
Bổn tiểu thư làm sao chịu thua?
Tích Sơ bày ra một tư thế lưng thẳng đứng, nắm chắc tay lái, chân đạp xoay tròn chuẩn hình tượng của một tiểu cô nương dịu dàng thanh lịch.
- "Tiểu Sơ đợi tớ với!!"
Nghe tiếng gọi nhão nhẹt này làm Tích Sơ sởn hết gai óc.
Mẹ nó Đào Tiểu Nha, sáng sớm liền muốn hù chết bổn tiểu thư!
Đào Tiểu Nha chạy xe đạp đến bên cạnh Tích Sơ đang tận hưởng không khí, cười tươi rói nói:
- "Tiểu Sơ hôm nay đi học sớm vậy?"
- "..."
Mắt mù à?
Có đeo đồng hồ sao không nhìn bây giờ là mấy giờ đi!
Thấy Tích Sơ im lặng không nói, Đào Tiểu Nha còn tưởng cô giận chuyện cô ta cầm bản thu âm của cô đi thử giọng, Đào Tiểu Nha thầm chửi trong lòng nhưng lại tỏ ra vẻ lo lắng, nói với Tích Sơ:
- "Tiểu Sơ đừng giận tớ nữa, tớ thật sự không cố ý, lúc cậu ngủ tớ cố gắng gọi cậu nhưng không được, tớ lo lắng cậu sẽ bỏ lỡ buổi thử giọng nên mới cầm bản thu của cậu đi đăng kí, ai ngờ.." Đào Tiểu Nha vừa nói vừa nặn ra vài giọt nước mắt.
- "..."
Mẹ nó con điên!
Sáng sớm tìm ra khóc lóc, đây là muốn bị đánh đúng không?
Tích Sơ nhìn Đào Tiểu Nha cực khổ bày ra vẻ hối lỗi, mỉm cười nói:
- "Đua xe không?"
- "..."
[...] Mô phật!
- "Cô đạp xe thắng tôi tôi liền tha cho cô, thế nào?"
Kèo thơm đấy, mau đến đớp!
Đào Tiểu Nha nghe Tích Sơ nói trong lòng liền có một đàn ngựa chạy qua, không biết cô ta nghĩ gì, nhưng sao đó hai mắt kiên quyết nói:
- "Được, chỉ cần cậu tha thứ cho tớ!"
- "Vậy thì đua từ đây đến trường, ai đến trước thì thắng!"
Vừa nói xong, Tích Sơ liền nâng người đứng trên hai cái bàn đạp, dùng sức một chút, tăng tốc độ lên chạy cực nhanh đến trường.
Chiếc xe đạp mini màu hồng lắc qua lắc lại theo từng nhịp đạp của Tích Sơ, nhanh chóng bỏ xa Đào Tiểu Nha ở đằng sau mà vượt qua chiếc xe máy điện đang chạy trên đường trước mặt.
Một người đàn ông giao mì đang thong thả chạy xe máy điện để giao hàng vào lúc sáng sớm, lúc này nghe tiếng ồn đằng sau thì quay lại liền thấy một cô gái đang chạy một chiếc xe đạp mini màu hồng có rổ chạy như bay đến chỗ anh ta với gương mặt man rợ. Người đàn ông hốt hoảng tăng ga lên chạy.
Thế nhưng càng chạy nhanh thì chiếc xe đạp đằng sau càng rượt theo anh ta nhanh hơn, người đàn ông sợ hãi nhắm mắt chạy thật nhanh đến chỗ khu quẹo trước mắt.
Mẹ nó!
Sáng sớm gặp ma quỷ gì đây!!!
Ta mới đi làm ngày đầu tiên, hãy tha cho ta đi!
Đừng có mà rượt cướp mì của ta!!!
Ta còn phải nuôi mẹ già con thơ đó!!!
Người đàn ông khóc không ra nước mắt gào thét trong lòng, anh ta khó khăn lắm mới xin được việc làm, ngày đầu tiên đi làm liền bị người rượt cướp mì, đời này của anh ta coi như bỏ.
Người đàn ông cố gắng chạy nhanh tới chỗ khu quẹo, anh ta nhanh chóng lách sang một con đường khác mà chạy bạc mạng.
Tích Sơ chạy đến khu quẹo thì dừng lại ghé mua một hộp sữa với một ổ bánh mì nhìn theo hướng người đàn ông giao mì nọ.
Chạy nhanh thế làm gì nhỉ?
Muốn toi mạng sớm sao?
Dù là xe máy điện cũng không được chạy nhanh như vậy đâu ông chú à!!
[...] Chú giao mì cho cháu xin lỗi!
Ký chủ nhà cháu mạch não không bình thường, mong chú hãy chọn nghề khác tốt hơn!
Chúa phù hộ chú!
Tích Sơ gậm chiếc bánh mì nhìn xa xa tìm tung tích của Đào Tiểu Nha nhưng không thấy, có lẽ là bỏ cuộc rồi, Tích Sơ leo lên xe tiếp tục chạy đến trường.
Chạy đến cổng trường, một số học sinh cấp dưới yêu mến nguyên chủ muốn tiến đến chào Tích Sơ.
Nhưng thấy Tích Sơ chạy xe đạp quá nhanh lại còn bày ra vẻ mặt đáng sợ kia thì bọn họ liền từ bỏ.
Nữ thần hôm nay hóa chaos rồi sao?
Sáng sớm bày ra vẻ mặt như nhịn ị như vậy không phải bị ma nhập chứ?
Nữ thần tỏa sáng hàng ngày đâu mất tiêu rồi a!!!