Không biết ngủ qua bao lâu, khi Bạch Túc Túc tỉnh dậy, hô hấp xung quanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là trần nhà màu trắng xóa. Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở đều đều của mình.
"Túc Túc?"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Bạch Túc Túc vừa quay đầu, trên cổ đột nhiên truyền đến đau nhức, chỉ thấy ông nội cô ngồi bên cạnh giường với vẻ mặt đau lòng. Trong ánh mắt già nua mờ mịt đầy khẩn trương lo lắng. Không biết làm sao, Bạch Túc Túc đột nhiên muốn khóc.
"Ông ơi..."
"Con đừng cử động!" Bạch Côn lập tức nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Túc Túc, khóe mắt bắt đầu ươn ướt "Cũng may, bác sĩ nói vết thương trên cổ con không lớn, trên đầu cũng chỉ là vết thương ngoài da, chỉ là có chút chấn động đến não mà thôi. Đều là ông sai, do ông không thể bảo vệ được con..."
"Ông nội..." Bạch Túc Túc đỏ mắt, giữ chặt tay Bạch Côn, giọng nói nghẹn ngào: "Không phải lỗi của ông. Là con không chú ý thật kỹ. Sau này nhất định con sẽ cẩn thận hơn."
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Bạch Côn tràn đầy không đành lòng vỗ vỗ lên mu bàn tay Bạch Túc Túc, khuôn mặt già nua mang theo thương cảm mờ nhạt. Ông không thể nghĩ được nếu chính mình lại là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sẽ như thế nào.
Bạch Túc Túc nắm chặt tay ông nội, hai hàng nước mắt trượt dài trên gò má tái nhợt. Như muốn chuyển hướng chủ đề, cô vội vàng hít một hơi thật sâu hỏi: "Ông làm sao mà tìm thấy con vậy?"
Có thể tìm được chính xác vị trí của cô như vậy, chỉ có thể là Phó Sâm thấy được định vị của cô. Nhưng sao Phó Sâm có thể nhàn rỗi xem cô ở đâu để mà đến kịp thời chứ? Cô vốn tưởng anh bận nhiều việc lắm.
Nói đến đây, Bạch Côn không khỏi thở dài "Khi đó ông và lão Lý đang đánh cờ, đột nhiên Phó Sâm gọi điện thoại, hỏi có biết tại sao con lại đi ra ngoại thành hay không. Ông nghe xong liền biết có chuyện không đúng, tên tiểu tư kia cũng ngay lập tức gọi người đi tìm con. May mà chúng ta tới kịp thời, nếu không thì..."
Thấy trên mặt Bạch Côn đều là tự trách, Bạch Túc Túc cũng lập tức an ủi: "Đây là việc ngoài ý muốn thôi mà ông. Đúng rồi, tên Phương Thiên Minh kia tìm được chưa?"
Vừa nhắc tới cái tên này, Bạch Côn lập tức nhăn lông mày "Tên đó lấy từ trong thẻ của con 2 vạn NDT giờ không còn thấy tăm hơi. Bất quá thẻ con đã bị khóa, hiện tại cảnh sát vẫn còn truy nã hắn."
Nói xong, Bạch Côn lại phức tạp nhìn cháu gái của mình: "Đều là ông nội không tốt, ông cứ nghĩ gả con cho Phó Sâm là tốt nhất rồi, không ngờ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Không phải con muốn từ hôn sao? Chút nữa ông sẽ nói với Phó Lâm Năm giải trừ hôn ước, về sau con sẽ không cần lo lắng bị kẻ thù của Phó Sâm hãm hại."
Bạch Túc Túc: "..."
Cô nháy mắt mấy cái, há miệng không biết phải nói như thế nào.
"Từ hôn cái gì!"
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói già nua mà uy lực, sau đó cánh cửa cũng bị đẩy ra, chỉ thấy lão già khí thế mười phần bước vào, theo sau còn có một người đàn ông thân hình cao lớn. Thấy người tới, Bạch Túc Túc lập tức im lặng giả vờ ngủ.
"Nha đầu này, không muốn gặp ông nội Phó của con sao?" Phó Lâm Năm cười một tiếng, trực tiếp đi đến bên cạnh giường bệnh.
Người trên giường sắc mặt tái nhợt, trên cổ trắng nõn còn quấn một vòng băng gạc. Cũng không biết ngại tránh ai mà ánh mắt Phó Sâm khẽ động, vẫn không có tiến đến.
"Lão Phó, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, cháu tôi thành ra thế này, ông cũng đã thấy. Hôn sự này... vẫn nên kết thúc thôi." Bạch Côn không nề hà dông dài, trực tiếp nói thẳng.
Nghe vậy, Phó Lâm Năm lập tức cực kì không vui nói: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn. Về sau tôi nhất định sẽ bảo vệ kĩ nha đầu này. Ông không thể vì một chuyện ngoài ý muốn mà hủy hôn nha, đây chính là chia rẽ uyên ương mà!"
"Cái gì mà chia rẽ chứ, hai người vốn không có tình cảm!" Bạch Côn trừng mắt, tựa hồ hơi nóng nảy.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên ồn ào lên, ý tá bên ngoài không nhịn được đi vào nói một câu: "Bệnh nhân cần yên tĩnh."
Lúc này, hai lão già mới dừng lại. Nhưng Phó Lâm Năm vẫn còn bất mãn quay đầu nhìn về phía cháu trai mình: "Câm?"
Bạch Túc Túc hơi hí một bên mắt, tâm tình cô cũng rất phức tạp. Lý trí bảo cô từ hôn, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng cô lại không muốn...
Phó Sâm quét mắt nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt khẽ động, sau đó chắc nịch nhìn Bạch Côn, môi mỏng khẽ mở: "Con xin cam đoan với ông, đây là lần cuối cùng."
Bạch Côn nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chân thành của Phó Sâm, thấy trong mắt anh chỉ có sự kiên định, Bạch Côn nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Qua một lúc lâu, ông mới nhìn sang cháu gái đang giả vờ ngủ trên giường bênh: "Con cũng câm luôn rồi?"
Bạch Túc Túc: "..."
Đột nhiên bị chỉ điểm, Bạch Túc Túc chậm rãi mở mắt ra, trùng hợp chạm mắt với Phó Sâm, bốn mắt nhìn nhau, Bạch Túc Túc trầm mặc hồi lâu. Bỗng nhiên cô bĩu khóe môi một cái, giống như hạ quyết tâm, nhìn Bạch Côn nói khẽ: "Con... con nghĩ chắc cũng không cần từ hôn."
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô rơi vào trong tai Phó Sâm giống như mở ra một khung cảnh khác. Anh cứ như vậy tĩnh mịch nhìn cô gái trên giường bệnh, khoe miệng nhếch lên một độ cong khó thấy.
"Ông thấy chưa, còn không phải ông muốn chia rẽ hai đứa à. Ông làm ông cũng đừng nhẫn tâm như vậy chứ!" Phó Lâm Năm lập tức tận dụng mọi chỉ trích.
Nhìn cháu gái nhà mình, Bạch Côn lắc đầu, thở dài một tiếng rồi nhanh chân sải bước khỏi phòng. Có lẽ đã thỏa hiệp. Nhưng nếu lần sau còn xảy ra loại sự việc này, cho dù ông có chia rẽ uyên ương cũng sẽ không gả cháu gái cho Phó gia nữa!
Thấy ông Bạch giận đùng đùng đi qua, Phó Sâm ngừng tạm, rồi cũng cất bước theo ra ngoài. Vào lúc này, Chu tỷ bỗng từ bên ngoài đi vào, thấy có người thăm Bạch Túc Túc, Phó Lâm Năm cũng không ở lại nữa, ông còn phải khuyên bảo bạn già của mình, miễn cho chuyện của hai đứa lại đi vào ngõ cụt.
"Người vừa nãy là ai vậy?" Chu tỷ cầm theo giỏ hoa quả từng bước đi tới, nhìn cái người vừa ra khỏi phòng.
Bạch Túc Túc thở dài, tâm tình phức tạp nhìn lên trần nhà, tùy ý nói: "Ông nội của Phó Sâm."
Dứt lời, Chu tỷ đang cầm giỏ hoa quả bỗng nhiên đờ ra, nhìn ngoài cửa rất lâu. Khó trách, lúc nãy chị thấy người đó mang cái đồng hồ phiên bản số lượng có hạn là đã thấy không đúng. Ai dè chính là chủ tịch tập đoàn Liên Ý.
"Mà này, sao em đang tốt tự dưng lại bị bắt cóc? Kém chút hù chết chị." Trên mặt Chu tỷ lo lắng, cẩn thân kiểm tra trên người cô còn chỗ nào bị thương hay không.
Tâm tình Bạch Túc Túc nãy giờ vẫn rất phức tạp, cô không biết, mình quyết định như vậy là có đúng hay là không. Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy Phó Sâm, cô cảm thấy khoảng trống trong lòng như được lấp đầy. Có thể, cô ỷ lại anh đã thành thói quen mất rồi.
"Ngoài ý muốn mà thôi, chuyện này nhất định không được truyền ra ngoài." Giống như nghĩ đến diều gì, Bạch Túc Túc lập tức dặn dò một câu.
Nghe vậy, Chu tỷ lập tức cười: "Yên tâm, chị biết nên làm gì. Khoảng thời gian này em cứ dưỡng thương cho tốt, không cần lo lắng về công việc."
Dứt lời, Bạch Túc Túc đang còn muốn nói gì, lúc này bên ngoài phòng bệnh lại thêm một người đi vào. Thấy thế, Chu tỷ lập tức đứng lên, khách khí lên tiếng chào hỏi: "Phó tổng."
Sau đó Chu tỷ thức thời lùi lại về sau hai bước "Chị còn có việc đi trước nhé, em cứ nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong liền cầm túi rời khỏi, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người đàn ông khí thế cường đại, trong lúc nhất thời, chị cảm thấy phu nhân hào môn thế này cũng thật là có rủi ro.
Thấy Phó Sâm trở lại, Bạch Túc Túc bỗng nhiên nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng. Nhưng bên tai vẫn như cũ không có người lên tiếng, cô không khỏi có chút đánh bạo, vụng trộm hơi hí một mắt, đột nhiên chạm mắt với đôi con ngươi đen láy.
"Ngủ đủ rồi?"
Giọng nói Phó Sâm trầm thấp, Bạch Túc Túc bĩu môi, bất mãn nhìn chằm chằm anh nói: "Tôi còn không phải là bị anh liên lụy..."
Bạch Túc Túc vừa nói, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nhưng sau một khắc, bàn tay nhỏ của cô bỗng nhiên được nắm trong lòng bàn tay lớn ấm áp, tay còn lại sờ lên gò má của cô. Phó Sâm cau mày, ánh mắt phức tạp: "Anh sẽ không để em xảy ra chuyện này một lần nào nữa."
Anh cho rằng mình đối với cô gái này chỉ đơn thuần là lòng ham chiếm hữu. Nhưng khi thấy cô máu me đầu người, sau thời khắc đó, anh có lẽ đã rõ ràng rồi. Cô gái này là người anh sẽ bảo vệ cả đời, thuộc về anh.
"Ai biết chuyện sau này..." Mặt Bạch Túc Túc không khỏi đỏ lên, ánh mắt bối rối không dám nhìn Phó Sâm nữa, cũng không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ánh: "Anh... anh tin tưởng tôi sao?"
"Hửm?" Lông mày Phó Sâm khẽ nhướng.
Không thích vòng vo, Bạch Túc Túc chớp mắt mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nghiêm túc, "Tôi nghe người bắt cóc và Giang Ngưng nói chuyện, chính cô ấy đã thuê Phương Thiên Minh bắt cóc tôi."