Nghe được âm thanh đó, Bạch Túc Túc chợt cảm thấy cả người lạnh toát. Lúc này không quan tâm giả vờ ngất hay không, lập tức mở mắt nhìn người đàn ông thân hình cồng kềnh, kêu lên: "Mấy người muốn tiền tôi có thể cho nhiều tiền hơn. Giang Ngưng kia *thâm ngoan thủ lạt, mấy người giết tôi, cô ta cũng sẽ giết người diệt khẩu, sẽ không tha cho mấy người."
*thâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc
Không nghĩ tới Bạch Túc Túc còn giả bộ bất tỉnh, Phương Thiên Minh ý vị không rõ nhìn cô, sau đó đi lại ngổi xổm trước gót chân Bạch Túc Túc, quét mắt trên dưới cô một chút, nói: "Cô cho rằng như vậy tôi sẽ bỏ qua cho cô?"
"Vậy anh cũng suy nghĩ một chút, coi như anh cầm 50 triệu, vậy anh cảm thấy người phụ nữa đó sẽ giữ lại mạng cho các anh sao?" Bạch Túc Túc nhìn hắn chằm chằm, tuy vẻ ngoài cô vẫn kiên cường không yếu thế nhưng kì thực tâm gan cô như muốn vọt ra ngoài cả rồi.
Phương Thiên Minh không nói gì, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Bạch Túc Túc, dường như cũng suy nghĩ đến. Lấy ánh mắt nhìn người của hắn ta mà đánh giá, Giang Ngưng kia cũng chẳng phải người tốt gì như vẻ bề ngoài, những người xuất thân hào môn, làm ăn trên thương trường đều thâm ngoan thủ lạt, đến lúc đó nói không chừng cũng diệt khẩu luôn bọn hắn.
"Anh Phương, anh đừng nghe cô ta nói hưu nói vượn, cô ta chính là muốn kéo dài thời gian mà thôi." Người đàn ông hàm răng ố vàng nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc với ánh mắt dâm dục.
Bạch Túc Túc không tự giác rụt đầu. Sợi dây thừng trói trên người cô quá chặt, con dao dấu trong túi áo cô căn bản không lấy ra được. Vậy nên, kế hoạch trước mắt của cô chỉ có thể kéo dài thời gian, Bạch Côn nhất định sẽ điện thoại hỏi cô lên máy bay hay chưa, lại phát hiện không liên lạc được với cô, khẳng định sẽ tìm biện pháp tìm cô.
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Phương Thiên Minh sáng như đuốc nhìn Bạch Túc Túc, nói: "Cô có bao nhiêu tiền?"
Vị đại tiểu thư nhà họ Bạch này còn là minh tinh, trên người khẳng định có không ít tiền.
Nhìn thấy có hi vọng, Bạch Túc Túc lập tức nhìn qua túi xách của mình nằm ở trên bàn đằng kia, nói: "Trong túi tôi có tấm chi phiếu 30 triệu, lấy đi nhất định sẽ không kinh động đến người nhà của tôi. Bất quá bên trong còn có mấy tấm thẻ tín dụng hạn mức tương đối lớn, cộng lại tuyệt đối không ít hơn 50 triệu. Không tin, anh có thể đi ngân hàng tra. Bây giờ tôi đã ở trong tay các anh, cũng chẳng thể làm gì."
Thấy Bạch Túc Túc nói không chút do dự, Phương Thiên Minh cũng bán tính bán nghi lấy túi xách của cô mở ra, quả nhiên thấy được vài cái thẻ. Gần đây có một ngân hàng, kiểm tra một lát cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Vừa nghĩ như thế, Phương Thiên Minh liền cầm thẻ cất kỹ, sau đó nhìn 2 người đàn ông kia nói: "Trông kỹ cô ta, trước khi về tao không muốn nhìn thấy cô ta xảy ra chuyện."
Nói xong, lại nhìn chằm chằm Bạch Túc Túc, nói: "Cô yên tâm, tôi là người làm ăn, rất coi trọng chữ tín. Nếu như cô nói thật, tôi sẽ xem xét thả cô."
Dứt lời, Phương Thiên Minh liền mỉm cười rời đi. Bạch Túc Túc tựa ở một góc cũng nhịn không được thoáng thở nhẹ ra. Tiền chỉ là thứ yếu, hiện tại cô chỉ muốn kéo dài thêm một ít thời gian, còn tin tưởng Phương Thiên Minh có thả mình không là điều không thể. Mấy loại người vì tiền liều mạng như vậy làm sao dễ dàng thả cô lành lặn trở về được?
Tầng hầm bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, người đàn ông có hàm răng ố vàng ngồi trên ghế đẩu, hung hăng liếc nhìn Bạch Túc Túc, nhịn không được gắt một cái: "Phụ nữ xinh đẹp chỉ thể xem không thể thưởng thức! Mẹ nói nói thật, ông đây còn chưa được nếm thử hương vị của thiên kim tiểu thư là như thế nào đâu!"
"Thôi đi, bộ mày đã quên những gì anh Phương dặn sao?" Người đàn ông khác trừng mắt nhìn hắn, một bên rót rượu vào miệng.
Tầng hầm rất lạnh, thỉnh thoảng lại có chuột chạy qua. Bạch Túc Túc không ngừng tự nhủ mình phải một mực bình tĩnh. Hiện tại cô cảm thấy toàn thân rét run, nếu hôm nay cô thực sự chạy không thoát, vậy cô thà chết còn hơn bán rẻ cho hai tên cặn bã này!
"Đương nhiên tao biết! Nhưng mày suy nghĩ thử xem, một nữ minh tinh xinh đẹp như vậy, mày không động tâm một chút nào à?" Người đàn ông răng vàng một mực lôi kéo người khác.
Người kia trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên đứng lên: "Mày nhịn một chút thì chết à? Đừng làm hỏng đại sự."
"Tao đi vệ sinh, nhớ coi kỹ người." Nói xong, người nọ nhanh chân rời đi.
Nhìn thấy người kia rời đi, Bạch Túc Túc lại cảm nhận được ánh mắt buồn nôn lần nữa phóng đến người mình. Trong nháy mắt, lòng cô trùng xuống. Cô muốn cắn lưỡi tự sát! Nhưng nghe nói cắn lưỡi sẽ rất đau..., không biết cô cứ chết như thế rồi có trở về thế giới cũ hay không?
Nhưng ông nội của cô thì sao? Ông nội mà biết sẽ rất đau lòng cho mà coi. Còn hai mẹ con kia nhất định sẽ rất đắc ý, còn có Giang Ngưng, nữ nhân này rốt cục cũng được như ý nguyện.
Nghĩ đến Phó Sâm, hốc mắt Bạch Túc Túc nóng lên không giải thích được. Có lẽ, chỉ những lúc tuyệt vọng thế này cô mới nghĩ đến anh thật tâm nhất. Nhưng như thế thì có làm được gì đâu. Không biết khi cô chết đi rồi, liệu Phó Sâm có chút nào thương tiếc cô hay không?
"Nghe nói vị hôn phu của cô rất có tiền. Ông đây còn chưa nếm qua hương vị nữ nhân có tiền là như thế nào đâu ha ha!"
Tên đàn ông đột nhiên cười dữ dội, một mặt biến thái tiến lại gần cô, trên hằm răng vàng ố còn dính lấy cọng hành. Bạch Túc Túc sợ hãi lùi ra phía sau, khuôn mặt hoảng hốt như bị đông cứng, tràn đầy sợ hãi "Anh... anh không được qua đây! Tên đàn ông kia sắp trở về rồi!"
Ánh sáng tầng hầm mờ nhạt, đầy mùi khó ngửi, không khí đè nén càng tạo cho người khác một cảm giác tuyệt vọng. Nhìn khuôn mặt đang hướng lên trời đầy vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn như cũ trong trẻo đầy đặn. Người đàn ông thấy cô như vậy, càng nổi lên ham muốn bắt nạt, dâm dục trong mắt hắn càng ngày càng đậm. Cánh tay đen gầy bỗng nhiên vươn tới cằm cô bóp một cái: "Chậc chậc, không hổ danh là minh tinh nha. Nghe nói cô hát rất hay? Vậy để xem chút nữa cô kêu có được êm tai như lúc hát không, không chừng là còn dễ nghe hơn nữa! Ha ha ha!"
Tên đàn ông cười lên dâm loạn, mặc kệ lời nói của anh Phương, trực tiếp dùng dao cắt sợi dây trên người Bạch Túc Túc. Không cho Bạch Túc Túc cơ hội lùi về sau, hắn đã tóm lấy tóc cô giật lại. Đầu cô bỗng nhiên bị đè lên tường, áo khoác trên thân bị một tay ra sức xé toạc.
Trên trán giống như có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, Bạch Túc Túc liều mạng giãy dụa, tuyệt vọng gào thét: "Có ai không!"
Bạch Túc Túc hy vọng người đàn ông bên ngoài sẽ nghe được, để hắn vào đây ngăn tên đằng sau giúp cô. Nhưng sau một khắc, đầu cô bỗng nhiên lại bị đập xuống bờ tường lạnh lẽo, bên tai vang lên giọng nói mắng chửi: "Con mẹ mày, mày thích kêu không? Đã thế ông đây sẽ cho mày kêu đủ!"
Đầu óc truyền đến một trận choáng váng, mùi chung quanh tầng hầm khó ngưởi, đáy lòng Bạch Túc Túc tuyệt vọng vô cùng. Nhìn thấy áo khoác mình nháy mắt đã bị cởi xuống, cô nhắm mắt lại chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. Lúc này, cửa sắt bỗng nhiên "Phanh" một tiếng, bị đá văng ra.
"Mẹ mày t*ng trùng lên não à? Cánh sát tới rồi còn không mau chạy!" Tên đàn ông ở ngoài vừa vào nhìn thấy cảnh này, nhịn hông được chửi ầm lên.
Nghe vậy, tên có hàm răng vàng cũng giật mình. Nhìn lấy nữ nhân trước mắt này, lại có chút không cam tâm. Một tay hắn nhấc người Bạch Túc Túc lên, cầm lấy con dao kề gần cổ cô, từng bước đi ra ngoài.
Đây là một khu chung cư bỏ hoang, bởi vì gần đây sắp phá bỏ nên không có người xung quanh. Bạch Túc Túc cứ như vậy bị lôi ra khỏi tầng hầm. Bên ngoài đã bị bao vây bởi lực lượng cảnh sát võ trang đầy đủ. Hai tên bắt cóc sắc mặt đại biến, chỉ có thể tránh ở sau lưng Bạch Túc Túc, một mực cầm dao kề gần cổ cô uy hiếp.
"Đối phương nghe rõ, các ngươi đã bị bao vậy, mau đem con tin thả ra, tự thú sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiệm trị!"
Nghe thấy âm thanh từ loa bên kia truyền đến, hai tên đàn ông nhìn nhau, trên trán đổ đầy mồ hôi. Bọn hắn trước kia không phải là chưa từng buôn người, bằng không thì sao Phương Thiên Minh có thể tìm tới bọn hắn. Chỉ là, trong lịch sử hành nghề của bọn hắn chưa từng gặp qua loại trận thế này bao giờ!
Nghĩ đến trong tay mình còn có lợi thế, cái tên miệng đầy răng vàng lập tức kề sát dao vào cổ Bạch Túc Túc, hung hăng trợn mắt nhìn về phía cảnh sát kêu to: "Mau mở đường, nêu không tao sẽ lập tức giết chết cô ta!"
"Túc Túc!"
Trong đám người, Bạch Côn nhịn không được bước ra, nhìn đứa cháu gái đang bị bắt cóc đối diện, tin gan phèo phổi đều lộn cào cả lên, khuôn mặt già nua tràn đầy đau lòng.
"Ông Bạch đừng quá lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ không để cho Bạch tiểu thư xảy ra chuyện." Một cảnh sát an ủi ông.
Cảnh sát nói xong, lại nháy mắt với bên kia ra hiệu, đám cảnh sát đang bao vây bỗng nhiên tản ra một lối đi nhỏ. Thấy thế, hai tên đàn ông như tìm thấy hi vọng, lập tức cưỡng ép Bạch Túc Túc từng bước một hướng chỗ lối đi mà đi.
Nhìn thấy Bạch Côn, hốc mắt Bạch Túc Túc không khỏi nóng lên. Vào lúc này, bên tai cô đột nhiên vang lên hai tiếng súng chói tai, tựa hồ có vật gì văng lên mặt cô, bàn tay đang giữ chặt lấy cô cũng từ từ buông lỏng xuống. Bạch Túc Túc ngỡ ngàng nhìn hai tên bắt cóc ngã oạch xuống, trên lán còn một lỗ thủng!
"Túc Túc!"
Nghe thấy âm thanh khàn khàn khẩn trương, thân thể Bạch Túc Túc cứng đờ, mũi không khỏi chua chua. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo cô lại được ôm chặt trong một vòng tay rộng lớn ấm áp, mùi hương quen thuộc khiến cho lòng cô trấn định, nước mắt nhịn từ nãy giờ cũng theo cảm xúc vỡ òa chảy xuống.
"Phó Sâm..." Bạch Túc Túc nức nở không thành tiếng, máu trên trán chảy xuống theo khuôn mặt, nhìn thê thảm vô cùng.
Cảnh sát xung quanh không có tiến tới hỏi thăm tình hình, Bạch Côn đang định đi tới cũng dừng lại, nhìn một màn này bỗng nhiên trong lòng có chút chua xót. Giờ khắc này, ông ý thức được rõ ràng, cháu gái bảo bối của ông, cuối cùng cũng thuộc về người khác.
Cảm nhận được thân thể Bạch Túc Túc hơi run, Phó Sâm ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, khuôn mặt lạnh lùng đầy lo lắng: "Anh đây..."
Thanh âm của anh rất kiềm chế, bên trong con ngươi tối đen như mực chính là một trận cuồng phong bão tố chưa từng có...
Gió xung quanh thổi lạnh thấu xương. Nhìn thấy người an toàn, cảnh sát đội trưởng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng vẫn còn nhiều điều chưa hỏi được nên anh cảnh sát đành phải làm bóng đèn, ho nhẹ một tiếng, tiến lên nghiêm túc hỏi: "Bạch tiểu thư, cho tôi hỏi, kẻ bắt cóc cô chỉ có hai người này thôi sao?"
Dường như nhớ đến cái gì, Bạch Túc Túc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhưng trong đầu đột nhiên choáng váng cả lên. Vết thương trên trán truyền đến cảm giác đau rát. Bạch Túc Túc chưa kịp mở miệng, cả người cứ như vậy hôm mê bất tỉnh.
Phó Sâm ôm chặt lấy cô, nhìn vết thương trên trán Bạch Túc Túc, lòng như thắt lại, thầm mắng mình không ngay lập tức chủ ý đến thân thể của cô!
"Chúng tôi đã gọi xe cứu thương, có lẽ mấy phút nữa sẽ đến." Anh đội trưởng không nhịn được lên tiếng nói. Bất quá vẫn may, vị đại tiểu thư Bạch gia này không bị thương quá nghiêm trọng.
"Đội trưởng Lưu, hành vi độc ác như vậy, tôi hi vọng cảnh sát các anh có thể điều tra tới cùng!" Bạch Côn đi tới, nhìn hai thi thể nằm trên đất, hận không thể nhũ mã phanh thây bọn họ.
Nghe vậy, đội trưởng Lưu cũng nghiêm túc gật đầu "Đây là đương nhiên."
Ôm người vào trong ngực, Phó Sâm quét mắt xung quanh khu chung cư bỏ hoang đã lâu, ánh mắt bỗng nhiên thâm trầm nhìn về phía đội trưởng Lưu, giọng nói trầm xuống: "Quanh đây còn có người."