Chương 951: Ôn Ngôn phẫu thuật (1)
Ngày thường đối với chuyện gì cũng đều biểu hiện lãnh đạm, nhưng không đại biểu cô thật sự lãnh đạm.
Ôn Ngôn vì cô chắn mũi tên, ở trước mặt cô bị thương, cô thật sự sợ hãi.
Cho đến nay, cô đã làm nhiều cuộc phẫu thuật, gặp qua nhiều thi thể đều không có quan hệ.
Tim Địch Quân Thịnh bị kéo đau, anh biết người trong lòng mình không biết cách biểu đạt cảm xúc của mình, cho nên sợ hãi, khổ sở, bi thương, cô đều sẽ chính mình yên lặng chịu đựng.
Mặc dù là giờ khắc này, cô cũng chỉ ôm mình, một câu đều không nói.
Giản Thư Hình, Ôn Noãn cùng Giản Duẫn Náo liền ở bên cạnh.
Bọn họ cũng biết Giản Nhất Lăng hôm nay bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, biết rằng mặc dù vừa rồi cô đối xử với Ôn Nhược hung dữ, nhưng trong lòng cô vô cùng yếu ớt.
Ở thời điểm cô sợ hãi, theo bản năng lựa chọn đi tìm Địch Quân Thịnh, mà không phải bọn họ.
Điều này ít nhiều cũng làm cho trong lòng vợ chồng Giản Thư Hình Ôn Noãn có chút thê lương.
Bọn họ muốn tiến lên an ủi cũng không biết làm như thế nào.
Suy nghĩ của Giản Nhất Lăng bị tiếng chuông di động của cô gọi lại.
Là điện thoại của Lý Trác Gia.
Giản Nhất Lăng ấn xuống nhận cuộc gọi.
"Chúng tôi đã đến bệnh viện, tôi trước đem người dời đi, máy bay thứ hai đến tiếp cô hiện tại đang trên đường tới."
"Ân."
Trước khi xe cứu thương đến, Giản Nhất Lăng đã liên hệ với Lý Trác Gia.
Lý Trác Gia sau khi biết được tình huống, trước tiên điều động máy bay trực thăng cấp cứu của bệnh viện Lạc Hải Sâm bọn họ.
Lúc Giản Nhất Lăng gọi điện thoại, máy bay trực thăng cấp cứu liền đang đỗ ở tỉnh thành kế bên, cho nên điều hành lại đây không cần nhiều thời gian.
Trên máy bay trực thăng có đầy đủ thiết bị cấp cứu.
So với bệnh viện bình thường càng có thể bảo đảm an toàn cho sinh mệnh của Ôn Ngôn.
Vì mau chóng cấp cứu, Lý Trác Gia sau khi nhận được tin của Ôn Ngôn liền trực tiếp cho máy bay cất cánh đi bệnh viện Lạc Hải Sâm.
Tiếp đố lại sắp xếp một chiếc máy bay khác tới đón Giản Nhất Lăng.
###
Ôn Ngôn không biết mình hôn mê bao lâu.
Thời điểm tỉnh lại, đứng trước mặt mình là một người đàn ông xa lạ.
"Hello, đã tỉnh rồi sao?" Người đàn ông giọng cợt nhả mà nói chuyện với Ôn Ngôn.
Bộ dáng của anh ta không giống như bác sĩ bệnh viện.
Nhưng mà anh ta xác thật đang mặc áo blouse trắng.
Ôn Ngôn nhìn về phía bốn phía, căn phòng thuần sắc trắng.
Trong phòng trang bị các loại điện tử thiết bị.
Những thiết bị điện tử này Ôn Ngôn lúc trước chưa từng gặp qua.
Anh không phải lần đầu tiên nằm thời gian dài ở bệnh viện, bắt đầu từ tai nạn giao thông năm ấy, anh chính là khách quen của bệnh viện.
Các loại thiết bị chữa bệnh ở bệnh viện anh đã thấy rất nhiều, nhưng mà những thiết bị trước mắt này, anh lại đều là lần đầu tiên thấy.
Mà chính trên người anh cắm liên tiếp rất nhiều ống truyền.
Giống như đều là nối với các thiết bị này.
Ôn Ngôn xác định mình đang ở bệnh viện, chỉ là cái bệnh viện này cùng các bệnh khác mà anh đã ở trước đây tựa hồ không quá giống nhau.
"Anh là ai?" Ôn Ngôn hỏi người duy nhất ở trong phòng trừ bỏ chính mình.
"Tôi a? Tôi tên Lưu Đình, là một bác sĩ."
"Tôi hiện tại ở nơi nào?"
"Anh đang ở bệnh viện? Trên người bị mũi tên bắn thủng, đương nhiên là muốn vào bệnh viện cấp cứu, anh nên cảm thấy anh thật may mắn, mũi tên này bắn trúng chính là phổi của anh, nếu bắn trúng chính là tim của anh, như vậy anh hơn phân nửa là không đợi được chúng tôi tới cứu anh."
"Cám ơn."
Ôn Ngôn đối với việc mình được cứu vớt cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Tàn phế cùng với chết, khoảng cách của nó cũng không phải thực quá xa xôi.
Lưu Đình nhìn Ôn Ngôn bộ dáng tử khí trầm trầm, lông mày nhăn lại, "Kỳ thật anh hiện tại đang ở một bệnh viện ngoài biển, tên là Lạc Hải Sâm, đúng, chính là bệnh viện mà bên ngoài có rất nhiều suy đoán, bệnh viện Lạc Hải Sâm. Rất nhiều người cho rằng nghĩa của Lạc Hải Sâm là một dòng phiên âm, kỳ thật không phải, kỳ thật Lạc Hải Sâm có ý nghĩa là, rừng rậm tọa lạc ở trên biển, ừm, nơi này trước đây là một khu rừng rậm."