Chương 950: Ôn Nhược báo ứng (3)
Cái loại đau đớn này phảng phất như có vô số cây kim châm vào làn da, làm cô ta suy sụp, làm cô ta tuyệt vọng.
Cô ta muốn chạy trốn lại trốn không thoát.
"Giản Nhất Lăng.. Ta sai rồi.. Ta sai rồi.. Cầu xin ngươi buông tha ta.. Ta cầu xin ngươi.."
Ôn Nhược dùng giọng nói suy yếu cầu xin Giản Nhất Lăng.
Khuôn mặt Giản Nhất Lăng không có biểu tình, thờ ơ.
Sự thống khổ giằng co suốt năm phút, đến cuối cùng, Ôn Nhược đã phát không ra được âm thanh nào.
Cô ta đau đến ý thức mơ hồ, cái loại cảm giác muốn sống không được muốn chết không xong so với chết đi còn muốn khó chịu hơn.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng còi cảnh sát.
Giản Nhất Lăng cũng xử lý xong rồi.
Ôn Nhược cho rằng thống khổ đã kết thúc, nhưng không nghĩ tới thống khổ thuộc về cô ta hiện giờ mới vừa bắt đầu, cảnh sát sau khi trải qua dò hỏi, đi tới trước mặt Ôn Nhược.
"Không được, không được! Tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù!"
Ôn Nhược cực kỳ sợ hãi.
Ôn Nhược theo phản ứng bản năng là muốn chạy trốn.
Nhưng mà cô ta hiện tại nơi nào còn có sức lực để chạy trốn?
Liền cho là cô ta có sức lực, cảnh sát đều ở chỗ này, cô ta lại có thể chạy trốn tới nơi nào?
Ôn Nhược dùng tiếng nói khàn khàn của mình mà gào rống, hò hét.
Nhưng không có người nào tới giúp cô ta.
Cảnh sát đem Ôn Nhược mang lên còng tay.
"Tôi sai rồi.. Tôi sai rồi.." Ôn Nhược liên tục nhận sai.
Hiện tại trong đầu Ôn Nhược đều chỉ còn lại hai chữ "Hối hận".
Cô ta lúc đó thật là ghen tị đến điên rồi, mới có thể muốn Giản Nhất Lăng chết đi, mọi chuyện sẽ xong hết.
Cũng trong nháy mắt thấy được máu tươi kia, cô ta cũng sợ hãi.
Nghĩ đến chính mình kế tiếp phải ngồi tù, thế giới của cô ta hoàn toàn sụp đổ.
"Nếu lời xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần cảnh sát chúng tôi làm gì?" Cảnh sát hỏi lại Ôn Nhược, "Trước khi gϊếŧ người tại sao không nghĩ mình có làm sai hay không?"
"Không được, tôi thật không muốn ngồi tù!" Trong ánh mắt Ôn Nhược tràn đầy sợ hãi.
"Hiện tại biết sợ? Sớm sao không nghĩ đi?" Cảnh sát hỏi.
"Tôi.." Ôn Nhược không thể trả lời.
"Nếu đã làm, liền phải gánh vác hậu quả tương ứng."
"Vậy.. tôi sẽ bị làm gì?" Giọng nói Ôn Nhược run rẩy đến lợi hại.
"Ba năm trở lên, cao nhất là tử hình. Cụ thể cô phải chịu loại hình phạt gì, thẩm phán sẽ cho ra đáp án."
Thời điểm nghe được hai chữ tử hình, Ôn Nhược hoàn toàn mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Ít nhất cũng là ba năm!
Cô ta phải ngồi tù!
Cảnh sát bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, bọn họ đỡ Ôn Nhược, đem cô ta đưa lên xe cảnh sát.
Cái Ôn Nhược sắp sửa gặp phải chính là tố tụng hình sự, mặc kệ Ôn Ngôn có muốn khởi tố hay không, cô ta đều phải bị truy trách nhiệm.
Mà chờ đợi cô ta, thấp nhất là ba năm ở trong lao ngục.
Giản Nhất Lăng quay đầu, ôm lấy Địch Quân Thịnh bên cạnh.
Hai tay gắt gao mà khoanh ôm eo Địch Quân Thịnh.
Giản Nhất Lăng gặp qua vô số người bệnh, các loại bộ dáng dữ tợn, các loại bộ dáng hư thối.
Các loại tai nạn giao thông bị thương, các loại lở loét cảm nhiễm, các loại khí quan tổn thương.
Cũng gặp qua đủ loại thi thể.
Ngâm nước qua, lửa đốt quá, thiếu cánh tay thiếu chân, bị thương bụng xuyên cả ruột, hoàn chỉnh, tàn khuyết.
Cô ấy đều không có cảm giác sợ hãi, bình tĩnh như đang xem sự vật ở một thế giới khác.
Nhưng mà hôm nay, cô ấy cảm giác được sự sợ hãi, bởi vì trên mũi tên nhọn kia, là nhưng giọt máu tươi.
Đối với Giản Nhất Lăng, Ôn Ngôn bị thương là khác lạ, không giống như trước đây.
Giản Nhất Lăng không biết xử lý loại cảm xúc này của mình như thế nào.
Nhưng mà cô biết, thời điểm ôm Địch Quân Thịnh, mình sẽ có cảm giác an tâm.
Hai tay Địch Quân Thịnh đem người trong lòng ngực gắt gao khoanh lại.
Anh ấy có thể cảm giác được người trong lòng mình đang sợ hãi.