Chương 905: Tham quan bệnh viện Lạc Hải Sâm (4)
"Một nửa thời gian."
Ba năm, Giản Nhất Lăng cũng đi không ít địa phương, tổng cộng tính xuống dưới, thời gian ở trên đảo chiếm không sai biệt lắm có một nửa.
"Phòng của em ở nơi nào?" Địch Quân Thịnh rất tò mò.
"Nơi đó." Giản Nhất Lăng chỉ nơi cao nhất của tòa nhà.
"Chút nữa có thể đi đến nhìn không?"
"Ân." Bất quá trong phòng cô cũng không có đồ vật gì có thể xem.
"Em ngày thường ở trên đảo đều làm cái gì?"
"Làm thực nghiệm."
Đều sẽ như vậy.
Thời điểm vòng đến phía sau bệnh viện, Địch Quân Thịnh thấy được một cái cây bị chặt.
Các cây khác xung quanh đều rất tốt, chỉ có cái cây kia bị chặt, có vẻ thập phần đột ngột.
Hơn nữa thủ pháp của người chặt cây cũng không thực thuần thục, chặt đến lung tung rối loạn, đại bộ phận cành cây đều đã bị chặt rớt, trên thân cây còn bị chém vài đường.
"Cái cây kia xảy ra chuyện gì?" Địch Quân Thịnh tò mò hỏi.
"Anh hai chặt." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Anh hai của em không có việc gì lại chặt cây sao?" Đây giống như không phải là chuyện mà một người như Giản Duẫn Mạch sẽ làm.
"Khi nào anh hai tức giận sẽ đi chặt cây."
"Tức giận? Chuyện gì khiến cho anh ấy tức giận?"
"Chuyện em đính hôn làm anh ấy tức giận."
Địch Quân Thịnh, "..."
Địch Quân Thịnh lại một lần nữa chăm chú nhìn cái cây gặp tội kia một cái.
Thụ huynh, chịu ủy khuất.
Sau khi chạy một vòng, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi tới cổng lớn bệnh viện.
Cửa lạnh lẽo, trừ bỏ bọn họ không có những người khác.
Nơi này giống nhau chỉ tiếp đãi một người bệnh, tính thêm một người nhà đi cùng, cũng sẽ không vượt qua ba người.
Cho nên đại đa số thời điểm, nơi này đều quạnh quẽ.
Ngày hôm nay xem như là ngày trên đảo có số người tương đối nhiều.
Giản Nhất Lăng mang theo Địch Quân Thịnh vào cửa lớn bệnh viện.
Vào cửa có một cái đại sảnh rất lớn, chỗ này cùng với các bệnh viện khác thật ra không có gì khác nhau.
Bên trong cùng bên ngoài bệnh viện giống nhau, đều là màu trắng.
Thoạt nhìn thập phần sạch sẽ, không dính bụi trần.
Giản Nhất Lăng mang theo Địch Quân Thịnh đi vào một phòng trong đó.
Cửa phòng có nhận diện bằng vân tay cùng mống mắt.
Chỉ có vân tay cùng mống mắt của thành viên bệnh viện Lạc Hải Sâm, mới có thể mở cửa.
Sau khi cửa mở, trong phòng tranh bị các thiết bị chữa trị không giống như ở các bệnh viện khác.
Giản Nhất Lăng tới một phòng thay quần áo thay đổi quần áo, mặc vào áo blouse trắng của cô.
Thực hiển nhiên áo blouse trắng này là được may, kích thước rất thích hợp.
Trên tay cũng mang lên thiết bị điện tử đặc thù.
"Đem quần áo cởi ra, sau đó nằm lên trên cái giường đi." Khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng hiện lên vẻ nghiêm túc.
Lúc này cửa phòng đã đóng lại, trong phòng cũng chỉ có hai người Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.
"Em biết em làm như vậy có bao nhiêu nguy hiểm không?"
Địch Quân Thịnh tới gần Giản Nhất Lăng, trên cao mà nhìn xuống cô, khóe miệng ngậm cười mang theo tà khí.
"Không nguy hiểm, nơi này thiết bị đều thực an toàn." Giản Nhất Lăng giải thích, "Anh chỉ cần nằm trên đó thì tốt rồi, chuyện khác anh đều không cần làm, em sẽ xử lý."
"Nguy hiểm không phải mấy thiết bị này."
"Em cũng không nguy hiểm, thao tác của em rất quen thuộc." Giản Nhất Lăng hướng Địch Quân Thịnh bảo đảm.
Cho nên cô ấy đem tất cả mọi thứ có khả năng gây nguy hiểm trong phòng đều suy nghĩ kỹ càng, liền duy độc xem nhẹ mỗi mình anh phải không?
Địch Quân Thịnh chậm chạp không động, Giản Nhất Lăng liền chính mình ra tay.
Bàn tay trắng nõn ở trên ngực lộn xộn một trận.
"Đừng lộn xộn." Giọng nói Địch Quân Thịnh ám ách.
"Nghe lời." Giản Nhất Lăng mệnh lệnh nói.
Anh ấy không phải một người bệnh nghe lời.
Đều đã tới bệnh viện, nên nghe lời.
Địch Quân Thịnh đột nhiên đem người trước mắt ôm lấy, sau đó cúi đầu, hôn lên..