Chương 899: Ôn Ngôn trả thù Ôn Nhược (3)
Ở trên đường trở về, Thái Thấm Nguyệt trong chốc lát thì khóc trong chốc lát thì đánh Ôn Trình.
Nhìn ba mẹ của mình náo loạn thành như vậy, Ôn Nhược cũng chỉ có thể khóc và khóc.
Thật vất vả mới về được tới nhà.
Thái Thấm Nguyệt lại tiếp tục quăng ngã đồ vật rồi lại mắng chửi người, toàn bộ người một nhà náo loạn cả lên.
Ôn Nhược muốn khuyên bảo, "Mẹ, mẹ không cần vì ba mà tức giận, ba cũng là nhất thời hồ đồ, mẹ liền tha thứ cho ba đi!"
Ôn Nhược hiện tại rất thống khổ, cô ta cho rằng gia đình hạnh phúc của cô ta đang bắt đầu bị phá thành mảnh nhỏ.
Tại sao lại như vậy?
Vì cái gì sẽ biến thành như vậy!
Thái Thấm Nguyệt nơi nào nghe được đi vào, "Nhất thời hồ đồ? Nhất thời hồ đồ mà ông ấy có thể cùng một người phụ nữ khác ngủ cùng nhau sao? Thái Thấm Nguyệt ta đời này chưa bao giờ chịu nỗi khuất nhục lớn như vậy! Ôn Trình ông tốt xấu cũng coi như là xuất thân dòng dõi thư hương, ông cư nhiên làm ra được chuyện không có người chấp nhận như vậy! Ông là tên cầm thú!"
Thái Thấm Nguyệt đã quên mất, liền ở không lâu lúc trước bà ta chính là dùng câu "Nhất thời hồ đồ" để biện giải cho chính mình cùng Ôn Nhược.
Ôn Trình muốn giải thích, "Thấm Nguyệt, bà muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải cố ý, tôi uống nhiều quá căn bản không biết người phụ nữ kia không phải là bà!"
Thái Thấm Nguyệt, "Một câu không phải cố ý liền muốn bỏ qua sao? Ông là cái tên khốn nạn!"
Ôn Trình, "Vậy bà hiện tại muốn tôi làm sao bây giờ? Tôi có thể làm sao bây giờ?"
Chuyện đã xảy ra, thời gian không có cách nào chảy ngược trở về.
Ôn Trình thống khổ mà ngồi xổm xuống đất, ôm lấy đầu mình.
Ông ấy hiện tại cũng không biết chính mình nên làm sao bây giờ.
Ông ấy thế nhưng cùng một người phụ nữ xa lạ xảy ra quan hệ.
Ôn gia gia giáo không cho phép ông ấy ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, mà ông ấy đã nhiều năm như vậy tới cũng đều giữ mình trong sạch.
Trừ bỏ vợ mình là Thái Thấm Nguyệt ra, cùng những người phụ nữ khác đều bảo trì khoảng cách.
Trăm triệu lần không nghĩ tới đã đến tuổi này rồi, thế nhưng..
Ôn Trình ảo não mà đem đầu mình vùi vào trong hai tay.
Lần này cùng ông ấy phát sinh quan hệ, là một người phụ nữ có vài phần tương tự vợ ông khi còn trẻ.
Ôn Trình nhớ tới vợ mình trước kia.
Lúc ông cùng vợ mình mới quen biết, ông đã bị lời nói cử chỉ của bà hấp dẫn, hai người cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian thật là vui sướng.
Nhiều năm đi qua như vậy, hai người ở chung cũng còn tính không có trở ngại, nhưng đã không còn có cái cảm giác như khi yêu nhau lúc trước.
Ông ấy cũng không biết là đã sai ở nơi nào.
Bọn họ vẫn luôn bởi vì một số ít chuyện nhỏ mà ông cho rằng không quan trọng sẽ phát sinh khắc khẩu.
Nhưng mà ông chưa bao giờ nghĩ tới muốn bởi vì như vậy là ly hôn với vợ mình.
Chẳng sợ những chuyện xảy ra gần đây, ông cũng đều không xuất hiện ý niệm này.
Ở trong lòng ông, hôn nhân là chuyện cả đời.
Nhưng hôm nay ông cư nhiên làm ra chuyện phản bội vợ mình..
Ôn Trình ảo não không thôi, chính là ông đã không có cách nào thay đổi chuyện đã phát sinh.
Chẳng lẽ, hôn nhân của ông, gia đình của ông..
###
Trên lầu hai, Ôn Ngôn lạnh nhạt mà nghe tiếng chửi rủa từ dưới lầu truyền đến.
Trên mặt anh ta không có biểu tình vui vẻ cũng không có vẻ mặt thống khổ.
Anh ta biết bác cả của mình là cái dạng người gì, muốn bác cả mình từ bỏ đoạn hôn nhân này, liền phải từ gốc rễ mà đánh vỡ cái nhìn của ông ấy đối với hôn nhân.
Đương nhiên cái quá trình này sẽ làm gia đình này trải qua đau khổ.
Ôn Ngôn gọi điện thoại cho người đàn ông trung niên lúc trước, "Ông nói cho người phụ nữ mà ông an bài kia, nếu cô ta có thể sinh hạ cho bác cả tôi một đứa con, chỉ cần đứa con xác định là của bác cả tôi, tôi liền thưởng cho cô ta một ngàn vạn."
"Ngôn thiếu gia, ngài nghiêm túc sao? Bác cả của ngài đều đã tuổi này.."
"Vậy xem chính bản lĩnh của cô ta."
"Đã biết Ngôn thiếu gia."
"Mặt khác, tôi còn có một chuyện cần ông đi làm."
"Ngôn thiếu gia ý tứ là.."