Chương 896: Người một nhà ấm áp (4)
Nghe thấy được lời này, vẻ mặt của Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân cũng đều là khϊếp sợ, "Hai anh em các con đều là thành viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm sao?"
"Đúng vậy." Giản Duẫn Mạch một bên thuần thục mà nướng con mực trên tay, một bên trả lời lão phu nhân.
"Hai người các con là cùng nhau gia nhập sao?" Lão phu nhân tò mò mà hỏi.
"Xem như vậy đi." Cũng có thể nói như vậy.
"Lão nhân, tôi cảm thấy nhà chúng ta vô cùng tuyệt vời." Giản lão phu nhân quay đầu nói với Giản lão gia tử, "Ông nói xem chúng ta có nên về nhà thắp hương cho tổ tiên không, cảm giác phần mộ của tổ tiên nhà chúng ta đều bốc lên khói xanh nha!"
Cháu trai cháu gái đều có tiền đồ như vậy, thật là vui vẻ!
"Lão thái bà bà kích động cái gì, chuyện Duẫn Mạch cùng Tiểu Lăng là thiên tài đâu phải hôm nay bà mới biết đâu?"
Giản lão gia tử ngoài miệng nói không cần kích động, biểu tình lại tràn đầy đắc ý.
Cũng không biết trước đó hai ngày là ai sau khi biết Giản Nhất Lăng gia nhập bệnh viện Lạc Hải Sâm thì khoe khoang cả buổi, còn gọi điện thoại cho bạn tốt của mình ở thành phố Hằng Viễn mà khoe khoang.
Địch Quân Thịnh nheo nheo mắt.
Giản Dật Thần thò qua tới, cố ý làm cho Địch Quân Thịnh không thoải mái, "Thịnh gia, trong lòng có phải có chút ghen tị hay không a, có phải đột nhiên phát hiện cậu còn không có hiểu biết Nhất Lăng như anh Duẫn Mạch hay không a?"
"Anh suy nghĩ nhiều."
"Phải không? Vậy cứ coi như tôi suy nghĩ nhiều đi, tôi còn tưởng rằng Thịnh gia thèm chua, liền đem cho trái chanh lại đây cho Thịnh gia a."
Giản Dật Thần quơ quơ quả chanh trong tay, đặt ở trước mặt Địch Quân Thịnh.
"Trong chốc lát vắt một chút nên cá nướng, hương vị cá nướng càng ngon, anh Duẫn Mạch cùng Tiểu Lăng nói vậy."
Nói xong Giản Dật Thần lại chạy tới chỗ Giản Nhất Lăng.
Địch Quân Thịnh cầm lấy quả chanh, dùng sức siết chặt, phần lớn nước chanh xối ở trên số nấm nướng trước mặt.
Sau đó một ngụm ăn luôn.
Quả nhiên chua.
Mấy anh em Giản gia bồi lão gia tử và lão phu nhân náo nhiệt một ngày.
Sau khi tan cuộc, Giản Nhất Lăng hỏi Giản Duẫn Mạch buổi tối ở nơi nào.
Giản Duẫn Mạch nói muốn ở khách sạn.
Giản lão phu nhân lập tức tức giận, "Cùng lão nhân lão thái bà chúng ta ở cùng nhau sẽ muốn mạng của con có phải không? Thật vất vả về tới một chuyến, cư nhiên không cùng chúng ta ở chung!"
Giản Duẫn Mạch vội vàng giải thích, "Không phải đâu bà nội, bà đừng nóng giận, sáng mai con phải đi rồi, ở nơi này sợ ồn ào đến hai người."
Nghe thấy lời này Giản lão phu nhân càng thêm tức giận, "Con cái tên hỗn đản này, tới cũng chỉ ở có một ngày, ở nhiều hai ngày không được sao! Em gái con còn ở đây đó!"
"Bà nội.."
"Được rồi được rồi, biết không được, lý do con đã nói! Nhưng mà đêm nay con phải ở nơi này, bằng không về sau ta đều sẽ không để ý tới con!"
"Được được được, đêm nay ở nơi này."
###
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Ôn gia vừa mới ra cửa, một người đàn ông trung niên liền lén lút mà vào Ôn trạch.
"Ngôn thiếu gia, không biết hôm nay ngài triệu tôi lại đây, là có cái nhiệm vụ gì muốn giao cho tôi sao?"
Thái độ của người đàn ông trung niên đối đãi với Ôn Ngôn rất là cung kính.
"Tìm một người phụ nữ có dung mạo tương tự người phụ nữ này, sau đó thiết một cái cục, đem người phụ nữ này đưa lên giường của bác cả Ôn Trình của tôi."
Người đàn ông trung niên tiếp nhận ảnh chụp, "Cái này.. giống như cùng bác gái cả của Ngôn thiếu gia có chút giống?"
"Chính là ảnh chụp thời trẻ của bà ta."
"Ngôn thiếu gia là muốn tôi tìm một người phụ nữ có diện mạo có chút tương tự với bác gái cả của ngài đem tặng cho bác cả ngài?"
Việc này có chút hiếm lạ!
"Không sai."
"Nhưng mà Ngôn thiếu gia, người phụ nữ mà nguyện ý làm việc này, hơn phân nửa đều là chạy theo tiền."