Chương 891: Giản Duẫn Mạch công khai chân tướng (2)
"Chuyện gấp.. gì?"
Không biết vì cái gì, nhìn thấy Giản Duẫn Mạch, Ôn Nhược liền có dự cảm không tốt.
"Tôi có thể đi vào nói chuyện không?" Giản Duẫn Mạch hỏi.
"Nhưng mà.."
Vì cái gì muốn vào trong phòng nói chuyện đây?
"Cô hẳn là không hy vọng có một số việc cùng một vài lời nói bị Ôn Ngôn nghe thấy đi."
Ôn Nhược đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Tuy rằng không biết Giản Duẫn Mạch rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà Ôn Nhược biết, hiện tại mời Giản Duẫn Mạch vào phòng mà nói mới là lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Ôn Nhược mời Giản Duẫn Mạch vào phòng.
Sau khi vào cửa, Giản Duẫn Mạch từ trong túi xách của mình lấy ra một lá thư.
Ngón tay thon dài của Giản Duẫn Mạch mở lá thư ra.
"Đây là một lá thư đề cử, là thư đề cử của nhà thiết kế Sophia, cô có thể cầm lá thư đề cử này, đông sơn tái khởi."
Ôn Nhược kinh ngạc mà há miệng ra.
"Thư đề cử đến nhà thiết kế Sophia sao? Anh họ như thế nào sẽ có thứ này?" Ôn Nhược không dám tin tưởng.
Sophia là cùng Hương Đóa Lệ đều là những cái tên nổi tiếng trên quốc tế.
Nhà thiết kế chính trong công ty của cô ấy, có thân phận cùng địa vị ở trong giới thời trang một chút đều không thấp hơn so với Kevin.
Cô ấy tự tay viết thư đề cử, là có phân lượng lớn như thế nào.
"Tôi đã từng giúp cô ấy một chuyện, cho nên cô ấy rất vui lòng vì em họ của tôi viết một lá thư đề cử." Giản Duẫn Mạch trả lời.
"Anh họ.. anh.. anh cái này.. là, là cho em sao?"
Hoàn toàn không nghĩ tới cốt truyện lại phát triển theo hướng này.
"Là cho cô, nhưng mà tôi có điều kiện."
"Điều kiện? Điều kiện gì?"
"Cô nói cho tôi biết, nguyên nhân vì sao năm đó cô xúi giục Tiểu Lăng dùng lời nói ác độc kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ôn Ngôn."
Biểu tình Ôn Nhược tức khắc cứng đờ.
"Anh họ, anh đang nói cái gì? Cái gì xúi giục, em không biết anh đang nói cái gì."
"Cô không cần phải nói cô chưa làm qua chuyện đó, năm đó cô đối với Tiểu Lăng nói cái gì tôi đều rất rõ ràng, Tiểu Lăng sẽ không nói dối tôi. Tiểu Lăng sở dĩ sẽ đi nói với Ôn Ngôn những lời nói này đó, là bởi vì sau khi nghe cô nói, cho rằng khi dùng cái loại được gọi là phép khích tướng này có thể làm cho Ôn Ngôn một lần nữa ra khỏi phòng, một lần nữa đối mặt với ánh mặt trời. Tôi hiện tại muốn biết, năm đó cô đối với Tiểu Lăng nói những lời này, lý do là gì, là cô thật sự cảm thấy làm như vậy sẽ hữu dụng, hay là có cái tâm tư gì khác?"
Ôn Nhược giật mình tại chỗ, nghe Giản Duẫn Mạch nói, đại não của cô ta nhanh chóng chuyển động.
Giản Duẫn Mạch sẽ biết những lời năm đó cô ta nói với Giản Nhất Lăng cũng không phải rất kỳ quái.
Bởi vì nha đầu chết tiệt Giản Nhất Lăng kia cái gì cũng đều nói với Giản Duẫn Mạch.
Cô ta muốn phủ nhận với Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Mạch khẳng định sẽ không tin tưởng.
Mấy anh trai khác cô ta còn có thể cùng Giản Nhất Lăng cạnh tranh, Giản Duẫn Mạch nơi này cô ta hoàn toàn không có khả năng, anh ấy khẳng định không hề có điều kiện không hề giữ lại mà tin tưởng Giản Nhất Lăng.
"Anh họ hôm nay tới tìm em rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Ôn Nhược cảnh giác mà dò hỏi Giản Duẫn Mạch.
"Tôi muốn cô cho tôi một cái lý do có thể thuyết phục tôi, muốn tôi biết em họ của tôi không phải là người ác độc như vậy, nếu cô không phải, như vậy lá thư đề cử này tôi có thể cho cô, anh họ trợ giúp em họ theo lý thường là việc nên làm, nhưng nếu cô không có cách nào thuyết phục tôi, như vậy tôi liền không thể đem cô trở thành em họ của tôi."
Giản Duẫn Mạch luôn luôn ôn nhuận nhu hòa.
Nếu anh ấy đã nhận định, anh ấy tự nhiên sẽ giúp.
Ôn Nhược bắt đầu ở trong đầu ấp ủ ý tứ cùng câu chữ.
Sau một lúc lâu, Ôn Nhược nói với Giản Duẫn Mạch, "Anh họ vì cái gì sẽ cảm thấy là em cố ý làm như vậy? Em lúc ấy cũng chỉ có mười tuổi mà thôi, phép khích tướng xác thật là biện pháp duy nhất em có thể nghĩ đến để trợ giúp anh Ôn Ngôn ngay lúc đó."