Chương 890: Giản Duẫn Mạch công khai chân tướng (1)
Ở thời điểm những người khác còn đang bận rộn tức giận, Giản Nhất Lăng nhìn thấy được sự dị thường của ông, bình tĩnh mà từ trong ngăn kéo bên cạnh tìm thuốc, đưa lên.
Ôn lão gia tử nhìn thấy cháu gái bên cạnh làm như vậy, ngực vừa chua vừa ấm.
Lại nhìn đến đứa cháu gái nội đang khóc sướt mướt kia lại phân không rõ được là đang khóc thật hay là đang giả khóc, thật sự hận không thể đóng lại hai mắt.
Ôn Noãn đợi một chút rồi nói, "Ba, mẹ, anh cả, bữa cơm hôm nay chúng con không thể ăn! Thứ cho con gái bất hiếu!"
Nói xong, Ôn Noãn kéo Giản Nhất Lăng cùng Giản Thư Hình, xoay người liền đi.
Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược ở phía sau, bà nhìn nhiều thêm một lần đều cảm thấy ô nhiễm đôi mắt!
Mà Ôn gia nhị lão cùng Ôn Trình cũng không còn lý do để ngăn trở bà.
Bên trong phòng ăn của Ôn gia, tiếng khóc than cùng tiếng mắng chửi vẫn tiếp tục.
Trên cầu thang, Ôn Ngôn lạnh nhạt và bình tĩnh mà nhìn hết thảy cảnh này.
Ôn gia náo loạn đến nửa đêm, cuối cùng với việc Ôn Trình khóa lại thẻ cùng tài khoản của hai mẹ con, hạn chế hành động của hai người để chấm dứt cuộc náo loạn.
Kết quả như vậy, Ôn Noãn một chút đều không ngoài ý muốn.
Bà vẫn luôn biết tính cách của ba mẹ và anh trai mình, bọn họ làm không được cái chuyện gọi là đoạn tình quyết nghĩa.
###
Sáng sớm, máy bay trực thăng chuyên dùng của bệnh viện Lạc Hải Sâm chở Giản Duẫn Mạch đã hạ cánh.
Giản Duẫn Mạch từ trên máy bay đi xuống, trên người mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác tối màu, bên vị trí ngực trái áo khoác cài một chiếc kim cài áo, tay xách một chiếc vali.
Phong Úy đã chuẩn bị sẵn xe chờ bên dưới.
Bản thân Phong Úy cũng ngồi ở ghế sau.
Nhìn thấy Giản Duẫn Mạch đến, cười nói, "Hành trình của con vội vã như vậy, muốn gặp con một mặt, cũng chỉ có thể ở trên xe."
Nhìn thấy Phong Úy cũng không ngoài ý muốn, "Lần này vất vả cho chú."
"Nói cái gì mà vất vả, liền tính không phải là vì con, cũng là vì Tiểu Lăng Lăng nhà con a, ta còn trông cậy vào Tiểu Lăng Lăng tiếp tục mang theo ta đi kiếm tiền đây."
Mấy năm nay Phong Úy đi theo Giản Nhất Lăng kiếm được không ít tiền.
Giản Duẫn Mạch vừa lên xe, xe liền khởi động, chạy thẳng đến Ôn gia.
Không sai, Giản Duẫn Mạch muốn đi cái địa phương thứ nhất không phải là Giản gia, cũng không phải là nơi ở của Giản Nhất Lăng, mà là Ôn gia.
Giản Duẫn Mạch sớm đã chuẩn bị hết thảy.
Ôn gia nhị lão cùng người không liên quan trước khi anh tới kinh thành, cũng đã bị anh an bài đi ra ngoài.
Ôn gia nhị lão là đi nghe diễn ở rạp hát, Thái Thấm Nguyệt là bị luật sư trong vụ án sao chép tác phẩm gọi đi ra ngoài.
Ôn Trình theo lẽ thường đi làm tại công ty.
Hiện tại bên trong Ôn trạch cũng chỉ có hai người Ôn Ngôn cùng Ôn Nhược.
Bọn họ từng người đang ở trong phòng của mình.
Nửa giờ sau, xe đến Ôn trạch.
Đi vào cổng lớn, người làm Ôn gia mở cửa cho Giản Duẫn Mạch.
Giản Duẫn Mạch thông suốt mà tiến vào Ôn gia.
Không có dừng lại, trực tiếp đi lên lầu, hướng đến phòng của Ôn Nhược.
Ngay cả phòng của Ôn Nhược là căn phòng nào, Giản Duẫn Mạch đều đã tìm hiểu trước đó.
Tới phòng Ôn Nhược rồi, Giản Duẫn Mạch gõ cửa.
"Ai?" Ôn Nhược đang ngồi ở trước máy tính xem tin tức gần đây.
Thời điểm nhìn thấy các tin tức liên quan đến Giản Nhất Lăng, cô ta vẫn sẽ nghiến răng nghiến lợi.
"Giản Duẫn Mạch."
Nghe thấy câu trả lời này, Ôn Nhược kinh ngạc, con chuột đang cầm trong tay đều làm rớt.
Anh họ Duẫn Mạch?
Anh ta đến làm gì?
Trong lòng Ôn Nhược tràn đầy khϊếp sợ.
Ôn Nhược hồ nghi mà đi tới cửa, chậm rãi mở cửa phòng ra.
Chỉ thấy đứng trước cửa phòng, đúng là anh họ Duẫn Mạch của cô ta.
"Anh họ? Không phải anh ở nước ngoài sao.. như thế nào.. đột nhiên.." Ôn Nhược tràn đầy khó hiểu.
"Có một số việc, cần trở về gấp xử lý." Giọng nói Giản Duẫn Mạch tuy rằng rất có từ tính, nhưng mà ngữ khí của anh có vẻ lạnh nhạt lại xa cách.