“ Anh thật sự nhìn trúng con bé đó à ? ”
Bạch Trà một thân soái khí , dựa lưng vào ghế , hất cằm vào cô bé loli ở khoảng xa đang chơi đùa với lũ chó nhỏ.
“ Ừ. ”
Anh trai cô , ánh mắt trìu mến , ánh lên vẻ yêu chiều vô hạn , nhìn vào cô bé nhỏ nhắn kia.
Cô bé thoạt nhìn trông thực nhỏ , cũng chỉ chậm chạp mới bước sang tuổi 17 thôi.
Nụ cười tỏa nắng , hai mắt cong cong , cười rộ lên , tầm mắt của cô bé đặt lên hai người.
“ Đại tỷ , đại tỷ ra chơi với em đi. Đã mấy tháng nay không gặp đại tỷ , đại tỷ trông lại đẹp hơn rồi. ”
Cô bé ở trong quán bar vào mấy tháng trước. Rõ ràng là cùng một thân phận nhưng tại thời điểm này , cô bé đứng trước mặt với sắp sửa đảm nhận vai trò em dâu tương lai. Không còn là một người qua đường như trước nữa.
Thời gian , thật đúng là phép màu kì diệu.
“ Thôi , bé cứ chơi đi. Chị đây sắp già rồi. Không đú nổi với nhóc đâu. ” Bạch Trà lắc đầu khẽ mỉm cười với cô bé.
Nghe nói vậy , cô bé cũng cố nài nỉ thêm vài lần nữa nhưng thấy vẻ mặt của đại tỷ đột nhiên trở nên đáng sợ mới khẽ thở dài mà chơi một mình.
Không , là cùng với anh trai cô , chơi ... chơi cùng với một lũ chó.
Không những thế cô còn bị anh trai lườm cho một cái khi bày ra cái vẻ mặt mà con bé kia coi là đáng sợ nữa cơ.
Mẹ , đúng là gái vào là lú hết cả người. Ngay cả con em gái ruột mà cũng có thể cho ra rìa được thì thật sự là cô bó tay rồi đấy nhé.
Bộ mặt không còn gì nuối tiếc , hờ hững nhìn một ông chú già đang chơi với một cô bé trong đầu cô bất chợt hiện lên một cái gì đó rất đen tối. Nhưng rất nhanh bị cô bác bỏ , anh trai cô đâu là thể loại trâu già gặm cỏ non được chứ ... nhỉ ?
Con mẹ. Rõ ràng là trâu già mẹ rồi , gần ba mươi đến nơi rồi còn gì.
Aizz , tuổi trẻ cao tay.
Tấm tắc tặng một like cho cô bé xong cô cất cao giọng : “ Anh à , em về đây. ”
“ Ừ. Ba mẹ rất nhớ mày đấy. Khi nào rảnh thì đến thăm ông bà già một chút. ”
Cũng chỉ lơ đãng phát ra vài câu , anh cô cũng chẳng để ý xem cô có nghe hay không.
Chậm chạp về , bị Nam Trạch nhấn xuống ghế mà phát tiết một lúc , cô cũng phải đi làm.
Chung quy cũng chẳng có gì đặc biệt.
Làm người lớn cũng chẳng khác trẻ nhỏ là bao. Thay việc đi làm bằng việc đi học. Lo nghĩ nhiều hơn , con người cũng từ đó mà trưởng thành. Không giống như đứa nhỏ , chúng ta không hồn nhiên , vô lo vô nghĩ , đến tối là lại được sà vào lòng mẹ , cảm nhận cái ôm ấm áp , những cái vỗ vai khiến ta an tâm , thì khi trưởng thành , một mình đối mặt với tất cả.
Đối mặt với cuộc sống lo toan bộ bề , đối mặt với những khó khăn thử thách còn đang chờ ta phía trước và ... đối mặt với lòng dạ con người. Thứ độc ác nhất , thứ tàn nhẫn nhất , thứ máu lạnh vô tâm nhất , xong , đó vẫn chỉ là một bài test của cuộc đời. Ta sẽ nhờ nó mà trở nên cứng cáp , trở nên mạnh mẽ và đủ độ chai lì để đối mặt hay vẫn chỉ là con nhóc yếu đuối giờ lại thêm hèn nhát , vẫn yếu đuối mặc cho họ cấu xé , như một con rối để họ tuỳ tiện điều khuyển. Nếu sống như vậy thì sống làm gì đây ?
Làm người lớn , thật sự tự do tự tại như hồi nhỏ chúng ta vẫn thường mường tượng và mong ước sao ?!
‘ Thứ ta không của được mới là thứ tuyệt vời nhất ’ quả thật không sai. Cứ luôn nghĩ nó thật tuyệt vời nhưng chuyện đời , mấy ai biết chắc được , đúng không ?
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/novel/11083061/1607865141.png-original600webp?sign=93a0ac54b6b325770fdd1a2003600d11&t=5fff8980)