“ Làm gì ? Không sớm thì muộn anh cũng phải nhìn thấy. Em ngại sao ? ”
Hắn ngẩng lên khó hiểu nhìn cô , trong lúc đó , chân vẫn không dừng lại , tiếp tục đi về phía nhà bếp.
“ Nam Trạch , đừng có chọc em. ”
Cô rũ mắt xuống nhìn hắn , ánh lên vẻ nghiêm túc , đồng thòi hắn cũng ngẩng lên nhìn cô , phân vân một lúc , hắn thở dài.
“ Được rồi. Em vào đi. Anh không chọc em là được chứ gì. ”
Hắn ủ rũ nói , sau đó cũng tội nghiệp liếc theo bóng lưng của cô , chậm chạp nhấc chân.
Tiếng va chạp của xoong nồi vang lên , cả căn phòng đáng nhẽ sẽ ấm áp hơn hẳn , nhưng nó lại hoàn toàn đi ngược lại.
Thái độ với hắn như vậy là sao a ...
Lạnh nhạt như vậy , ánh mắt cũng nhìn hắn xa cách như vậy , rốt cuộc là vì sao ?
Hắn ... sẽ không làm gì sai đi.
Sao lại nhìn hắn như vậy ?
Ánh mắt một mảnh âm trầm , tối đen như mực xong mặt hắn vẫn thản nhiên có điều là độ ấm của căn phòng giờ đã dần chuyển sang con số âm , cả không khí cũng bị đè nén đến cực điểm , hơi thở lạnh lẽo của hắn mạnh liệt lan tỏa.
“ Nam Trạch , bình tĩnh nào. ”
Hắn hồi thần , liếc nhìn chảo trứng hắn đang rán đã có dấu hiệu cháy xém , tâm trạng bực bội , mặt mày hiện rõ lên vẻ chán ghét , hắn cầm luôn chảo trứng đổ hết vào thùng rác.
“ Sao vậy ? ”
Cô tiến đến , xoay người hắn lại , giam cầm hắn trong vòng tay của mình. Cái đầu nhỏ xinh ngẩng lên , tầm mắt bình thản xong cũng không hờ hững như trước nữa.
“ Trứng cháy mất rồi. ”
Hắn rũ mắt nhìn cô , đầu chậm rãi gục xuống đôi vai bé nhỏ , đặt hai bàn tay to lớn lên eo cô , chậm chạp dùng lực kéo gần về phía hắn.
“ Chậc. Vô dụng.
Anh đi vào tắm đi , để em nấu cho. ”
“ Không , anh không tắm đâu. Anh muốn ở cùng với em cơ. ”
Hắn để cằm tựa lên vai cô , lực tay cũng dùng sức , kéo cô sát lại gần hắn. Từng nấc da thịt đều có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương , mùi hương quyến rũ cứ lởn vởn quanh khoang mũi , hắn lại tiếp tục vùi đầu vào cổ cô , khẽ hít hà thêm một lần nữa.
“ Ngoan , đi vào đi. ”
Vỗ vỗ lưng hắn , cô đẩy hắn ra rồi bắt đầu nấu nướng.
Lúc trước cô ở một mình , mọi thứ cũng đều phải đến tay nên trình độ nấu ăn của cô cũng không nói là tệ , hơn nữa còn rất được.
“ Nam Trạch , nếu anh không đi , em thật sự sẽ cho anh ngủ sofa đấy. ”
Nói xong cô mới thấy người đàn ông cao lớn đó đứng im liếc nhìn ai oán cô một lúc rồi mới chạy nhanh vào phòng tắm.
Mặc kệ hắn , tay vẫn lia lịa cắt xúc xích , rau cải xanh rồi cuối cùng là đập trứng , chỉ còn chờ vài phút thôi , hai bát mì nóng hổi tỏa hương thơm dịu ra lò.
Giờ này cũng không tính là sớm nên cô cũng chỉ định nấu đơn giản thôi , không cầu kì làm gì cho mệt.
Đến khi hai đứa giải quyết xong tô mì kia cũng đã hơn mười một giờ , quá mệt mỏi , cô đặt lưng xuống là ngủ ngay , còn hắn nhân lúc cô ngủ mà sờ soạn cô một lúc lâu , cái miệng thấy ngứa thỉnh thoảng lại cắn cô một cái xong mới hài lòng ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại mà thật sự nhắm mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau , Nam Trạch mơ hồ tỉnh dậy , bên cạnh là mảng giường lạnh ngắt , hắn đoán là cô đã rời đi từ lâu rồi.
Tâm trạng vực bội , hắn đập một cái thật mạnh xuống giường , khuân mặt đã bị sự giận dữ che lấp.
Phải biết rằng , hắn thật sự cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với cảm giác này.
Như một đứa trẻ mới ngủ trưa dậy , không được nhìn thấy mẹ , không được mẹ ôm , nó trở nên giận dữ , dãy đành đạch lên , nó muốn gặp mẹ , để mẹ dỗ dành nó.
Và hắn , đang ở trong tình trạng tương tự.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/897449/novel/11083061/1607844570.png-original600webp?sign=54038f3d7b878e22cf34c188ca7716b8&t=5fff8980)