"Đó không phải Liệu Tuyết Tình sao? Cô ta mọi hôm đều chỉ đến trường để gặp Nghiêm học trưởng chứ đâu có lên lớp? Trời đổ mưa à?" Những học sinh vào lớp nhìn thấy Lạc Quyên trong lớp thì đơ ra không tin vào mắt mình chút nào.
"Nghe nói sáng nay cô ta đâm vào nữ thân nha! Còn kiêu ngạo nói do nữ thần nợ cô ta nữa cơ!" Một học sinh chen vào.
"Ôi trời, cô ta què rồi, mặt mũi đâu ra gặp Nghiêm học trưởng nữa, với lại Nghiêm học trưởng có nữ thần đủ rồi còn cần thêm bóng đèn à không, thứ rẻ tiền bị người bao nuôi như cô ta làm gì?" Một nữ sinh khác nói xong bổ sung thêm: "Bị người bao nuôi còn không yên phận đi quyến rũ Nghiêm học trưởng của nữ thần, đúng là loại khiến người khác ghê tởm!"
Các học sinh khác nghe thế không khỏi tán thành gật đầu. Lạc Quyên quay đầu nhìn nữ sinh vừa nói nhìn nhìn rồi tìm trong trí nhớ, hóa ra tên Khuc Khiết, Khục Khiết một nữ sinh cuồng cả nữ lẫn nam, miệng mồm độc địa một khi nói là sẽ như ngàn kim đâm vào người ta, tính cách thất thường, lúc giúp đỡ kẻ yếu, lúc giúp đỡ người ác.
Có lẽ ánh mắt Lạc Quyên quá mức nghiêm túc và sắc lạnh khiến Khục Khiết như bị người ta chọc một lỗ trên người còn như bị nhìn thấu hết tâm tư, Khục Khiết giơ tay che miệng, mắt di chuyển lung tung không dám đối đầu với ánh mắt Lạc Quyên.
Lạc Quyên không nói gì không nhìn Khục Khiết nữa quay đầu chăm chú đọc truyện.
"Liệu Tuyết Tình! Cô lại giở trò đe dọa nữ thần!" Ba nam sinh khá to lớn chạy vào tra hỏi Lạc Quyên, Lạc Quyên hơi bất ngờ chưa kịp nói gì thì bị ba nam sinh lôi kéo Lạc Quyên khỏi xe lăn. kéo ra khỏi lớp.
"Các cậu đừng có thô bạo như vậy!" Tuần Vũ theo sau ba nam sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy thật quá thô bạo! Dù gì chân của cô ấy mới vừa bình phục, làm vậy nhỡ động đến vết thương thì sao?
Ba nam sinh liếc Tuần Vũ, "Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Mọt sách với người què... được đấy! Nhưng đừng quên cô ta là người đe dọa nữ thần!"
"Vậy các người đứng sang bên! Để tôi đỡ cô ấy!" Tuần Vũ nói xong ba nam sinh đều thả Lạc Quyên ra, Lạc Quyên vốn đứng không vững nay không còn chỗ để bám chân run run không đứng được nữa tư thế chuẩn bị ngã thì bàn tay Tuần Vũ kéo Lạc Quyên qua người mình hai giây sau thả ra điều chỉnh tư thế từ ôm thành dìu.
...Hình như tình huống này xảy ra cũng quá nhanh quá nguy hiểm rồi!
"Cảm ơn.." Lạc Quyên hoàn hồn nói.
Suýt thì ngã sấp mặt! Hai tên kia cố ý! chắc chắn cố ý! Lạc Quyên âm thầm hỏi thăm mười tám hai lăm đời tổ tông của hai nam sinh kéo mình.
Tuần Vũ âm thầm thở phào trong lòng, may quá đỡ kịp! Không chắc chắn anh sẽ hối hận mất! Mà sao tự dưng anh lại để ý đến cô? Khi nhìn thấy cô bị thô bạo kéo đi liền chẳng nhịn được lên tiếng muốn đỡ cô... cũng vì thế suýt khiến cô bị ngã!
... Cảm xúc này từ khi nào hiện hữu trong lòng anh?
Rõ ràng gặp rất nhiều lần... nhưng khi ở bệnh viện gặp cô cảm xúc của anh dường như đã đổi thay rồi!
Lạc Quyên cảm giác thân thể dễ chịu hơn, chứ hai cái tên nam sinh kia... lôi lôi kéo kéo... vừa đau chân còn chóng mặt!
Mọt sách dịu dàng công một điểm!
Mọt sách biết yêu thương người ốm một điểm!
Cộng cộng cộng! Mọt sách hết sức đáng yêu trăm điểm!
Mà bọn họ nói cái gì giở trò đe dọa nữ thần? Đừng bảo tình huống máu chó nữa nhé! Tiểu khuyết tật ta đây không làm gì tại sao cũng trúng đạn? À ờ thì có lúc sáng đâm phải nữ chính... chặc, có khả năng bả nữ chính ghi thù chuyện hồi sáng a?!
Đến phòng hiệu trưởng, Tuần Vũ dừng bước, hai người đứng trước cửa phòng, Lạc Quyên nhìn vào bên trong thì cùng lúc Tuần Nghiêm, Lãng Nịnh Thu quay qua bên này nhìn...6 con mắt chạm nhau, Tuần Nghiêm nhìn bàn tay Tuần Vũ đang đặt ở hông Lạc Quyên còn tay Lạc Quyên thì khoác lên vai Tuần Vũ, mày Tuần Nghiêm cau lại nhìn thế nào cũng thành hai người ôm nhau.
Nhất thời tức giận bước chân đi đến tách hai người ra, quát: "Giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp? Không biết xấu hổ!" Tay dùng sức hơi mạnh nên khiến cho hai người lảo đảo, Tuần Vũ thì vẫn đứng vững nhưng Lạc Quyên đâu có may mắn như vậy ngã lăn ra sàn nhà, tiếng hét Lạc Quyên vang vọng cả tầng.
...