Trong trí nhớ, Lục Tuyệt không thích tiếp xúc với tất cả mọi người nhưng anh lại có hứng thú với máy tính. Nguyên chủ không quá để ý đến Lục Tuyệt, chỉ biết rằng Lục Tuyệt có tham gia dự án phát triển của tập đoàn Lục thị, trước đây hằng ngày đi làm ở Lục thi, ở đó có văn phòng làm việc chuyên dụng của anh.
Nhưng kể từ khi chứng tự kỷ của Lục Tuyệt trở nên nặng hơn, anh không muốn ra ngoài nữa.
Để lấy lòng Lục Tuyệt, Ninh Tri đã làm một ít bánh hoa hồng bé bé nhỏ xinh hình cánh hoa trong suốt như pha lê lại có cả nước sốt hoa hồng ở giữa, tinh xảo mềm mại lại ngọt ngào.
Đây là món tráng miệng duy nhất mà cô biết làm.
Lục Tuyệt vẫn chăm chăm nhìn màn hình máy tính, không phản ứng gì với sự xuất hiện của cô.
Ninh Tri rất kiên nhẫn, cô đến gần Lục Tuyệt, cố gắng nắn ra một giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Lục Tuyệt, tôi đích thân vào bếp làm một ít điểm tâm cho anh, anh có muốn ăn thử không?”
Bàn tay gõ phím khựng lại.
Môi Ninh Tri cong lên, cô đoán đúng rồi, anh thích giọng nói nhẹ nhàng kề sát bên tai. Cô hạ giọng rồi thì thầm vào tai Lục Tuyệt thì chắc chắn anh sẽ phản ứng.
“Nếm thử tôi?” Giọng nói trầm thấp khăn khàn của Lục Tuyệt vang lên, mí mắt anh cụp xuống khẽ run.
Nếu không phải Ninh Tri đã tìm hiểu về cách nói chuyện của bệnh nhân tự kỷ trên Internet thì nghe những lời của Lục Tuyệt, chắc chắn cô đã hiểu lầm!
“Đúng vậy, anh ăn thử xem.” Ninh Tri cầm chiếc nĩa nhỏ bằng bạc, gắp một miếng bánh hoa hồng, đưa đến trước mắt Lục Tuyệt: “Anh tự ăn hay là muốn tôi đút cho anh?”
Lục Tuyệt mím môi, một lúc sau mới đáp: “Tự tôi, tự tôi.”
“Được.” Ninh Tri nhét chiếc nĩa nhỏ bằng bạc vào tay anh, lúc cô thu tay lại còn có ý dùng đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay anh.
Đúng vậy, cô là đang thừa cơ anh ngoan ngoãn, thừa cơ anh ngốc, thừa cơ anh không thể phản kháng để mà bắt nạt.
Môi Lục Tuyệt lại mím chặt hơn.
Ninh Tri không nhịn được cười: “Mau ăn đi.”
Lục Tuyệt đưa miếng bánh hoa hồng nhỏ vào miệng nghẹn ngào nuốt xuống.
Bánh hoa hồng mềm dẻo trong suốt, nước sốt hoa hồng ở giữa sẽ không quá ngọt, khi nhai sẽ cảm nhận được ngập tràn hương vị của hoa.
Ninh Viễn nhìn anh đầy mong đợi: “Ngon không?”
Lục Tuyệt không đáp lại.
Ninh Tri tiến sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Lục Tuyệt, ăn ngon không?” Cô duỗi đầu ngón tay chùi đi nước sốt hoa hồng dính trên môi Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt sửng sốt cả kinh.
Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn thấy một mặt trời nhỏ hiện lên trong ô hiển thị trên đầu anh.
Mặt trời nhỏ tỏa sáng rực rỡ!
Chỉ là một biểu tượng nhỏ, giống như biểu tượng mặt trời trong dự báo thời tiết, những biểu tượng này đáng yêu hơn nhiều. Nếu mặt trời nhỏ là vật thật, Ninh Tri đã không nhịn được mà đưa tay đi chọc vào rồi.
Có phải vì món điểm tâm cô làm quá ngon nên Lục Tuyệt cảm thấy hài lòng không?
Cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt trời nhỏ, Ninh Tri phát điên cả lên vì sung sướng!
Cô vội vàng gọi Bá Vương hiện lên: “Làm thế nào để thu thập mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt?”
Bá Vương cũng kích động theo: “Chủ nhân, chỉ cần có chạm vào cơ thể của Lục Tuyệt là mặt trời nhỏ sẽ thuộc về cô. Cô có thể cất giữ nó hoặc đổi lấy hào quang bị Lâm Điềm Điềm cướp đi.”
“Đổi hào quang!” Cô chỉ còn một ngày nữa là chết nên nhất định phải lấy lại hào quang, đáng tiếc một mặt trời nhỏ chỉ có thể đổi được 1% hào quang mà thôi.
Sau đó, Ninh Tri lại ghé vào tai Lục Tuyệt, giọng điệu nhẹ nhàng ngọt ngào nói: “Nếu anh thích ăn, sau này tôi sẽ thường xuyên làm món này cho anh.” Dứt lời, môi cô nhẹ nhàng chạm hờ vào vành tai Lục Tuyệt.
Nháy mắt, trên đầu Lục Tuyệt lại nhảy ra một mặt trời nhỏ.
Không ngờ đã được hai cái rồi!
Ninh Trị kìm lòng không đậu, xem ra Lục Tuyệt rất thích bánh hoa hồng do cô làm.
“Có được không?” Cô lại chạm vào chóp tại anh.
Tức thì, trong đầu cô hiện lên hai mặt trời nhỏ.
Ninh Tri cong môi, giao mặt trời nhỏ cho Bá Vương: “Tôi muốn đổi 2% hào quang.”
Nhận được mặt trời nhỏ, Bá Vương còn kích động hơn cả Ninh Tri, giọng nói trẻ con run run: “Vâng, chủ nhân.”
Ninh Tri đi tới trước gương, nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong gương.
Trong nháy mắt, nước da cô đã trắng hơn một chút, đôi mắt càng thêm linh động, không còn đờ đẫn thiếu sức sống như trước nữa.
Ninh Tri ngắm nhìn mái tóc của cô, ngay cả đuôi tóc cũng ít chẻ ngọn hơn.
Quả nhiên có công hiệu!
Cô cứ mải ngắm nhìn chính mình trong gương, ước gì mình có thể lấy lại tất cả hào quang ngay lập tức.
Sau một thời gian, khi đã chắc chắn không còn gì thay đổi nữa cô mới chịu từ bỏ.
Trở lại phòng làm việc, ánh mắt cô sáng rực nhìn Lục Tuyệt, mi mắt anh hơi run lên, vành tai đỏ bừng, đang cố gắng hết sức yên lặng ăn điểm tâm. Có thể khôi phục lại nhan sắc mỹ miều của cô, lại có thể giúp cô không chết, đây là bảo tàng kho báu gì giữa nhân gian thế này!