Hình ảnh này hoàn toàn đối lập với vẻ mặt hoảng loạn lo lắng cho con trai ngày hôm qua của bà.
Ninh Tri tiến đến, tìm một lượt quanh phòng khách không thấy hình bóng của Lục Tuyệt đâu.
Ninh Tri nhanh chóng vào vai, ngồi vào ghế sô pha đối diện mẹ Lục, gọi: “Chào mẹ buổi sáng ạ.”
“Thức dậy rồi đó à? Chị Hoa vẫn đang chuẩn bị bữa sáng, đợi một lát nữa là xong rồi.” Trải qua sự việc ngày hôm qua, thái độ của mẹ Lục đối với Ninh Tri cũng hòa nhã ít nhiều.
Sinh mệnh Ninh Tri chỉ còn đếm ngược hai ngày nữa, thời gian cấp bách cô phải đẩy nhanh tốc độ làm cho Lục Tuyệt vui vé.
Nghĩ như vậy, cô di chuyển đến bên cạnh mẹ Lục ngồi xuống: “Mẹ, con có chuyện này muốn hỏi mẹ.”
Từ nhỏ cho đến lớn, Ninh Tri vẻ ngoài xinh đẹp ưa nhìn lại thêm miệng ngọt biết dỗ dành người khác nên lúc nào cũng được lòng những người lớn tuổi, những việc như trò chuyện tâm tình này cô không ngại.
“Con muốn hỏi cái gì?” Mẹ Lục đặt cái ly trong tay xuống kinh ngạc nhìn Ninh Tri, thái độ cô hôm nay rất lạ, không giống bình thường, trước kia lúc nào cũng trưng ra một bộ mặt lạnh lùng không hề ư hừ gì hết, cứ như có hận thù mấy đời gì với nhà họ Lục, chứ huống gì là nói chuyện thân cận như vậy.
“Con muốn biết Lục Tuyệt thích ăn những món nào? Con muốn tự mình nấu cho anh ấy ăn.” Cô không hề biết gì về sở thích của Lục Tuyệt, vì vậy chỉ đành phải hỏi mẹ Lục.
Nghe Ninh Tri hỏi, mẹ Lục càng thêm kinh ngạc nhìn về phía cô. Ninh Tri mỉm cười, vẻ mặt chân thành, coi bộ cũng rất nghiêm túc chứ không phải đang nói đùa.
Khi trước bà lựa chọn Ninh Tri gả vào nhà họ Lục không chỉ vì Ninh Tri có thể tiếp xúc với Lục Tuyệt mà còn bởi vì cô ấy có một khuôn mặt xinh đẹp rất xứng đôi với anh, con của hai người sau này nhất định nhan sắc sẽ là cực phẩm.
Tuy nhiên sau khi Ninh Tri vào đây bà mới nhận ra nhan sắc của cô càng nhìn lại càng thấy thường thường, không làm tròn trách nhiệm của một người vợ lại suốt ngày đối xử lạnh nhạt với Lục Tuyệt, phải nói rằng mẹ Lục thật sự rất thất vọng về Ninh Tri.
“Sao đột nhiên còn lại muốn nấu cơm cho nó?” Mẹ Lục nhìn chằm chằm Ninh Tri, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt cô: “Nhà họ Lục chúng ta có rất nhiều đầu bếp, con không cần phải làm vậy.”
Ninh Tri rất nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt người khác, cô đương nhiên biết suy nghĩ của mẹ Lục đối với mình.
Cô không vì thế rút lui mà lại ngượng ngùng nói: “Tối qua con chọc Lục Tuyệt tức giận nên con muốn làm món gì đó để dỗ anh ấy vui vẻ.”
Cô không nói dối, tên ngốc đó tức giận vì cô ngủ trên giường của anh. Có điều sáng nay, cô lại phát hiện đám mây tĩnh điện trên đầu anh đã biến mất, tự giận tự hết.
Đúng là đáng yêu không chịu được!
Mẹ Lục vẫn luôn cẩn thận quan sát Ninh Tri, trông cô cũng không giống như là đang diễn.
“Không biết Lục Tuyệt có thích ăn ngọt không ạ?” Ninh Tri lẩm bẩm.
Nghe vậy, mẹ Lục nở nụ cười: “Nó thích đồ ngọt, nhưng không được cho nó ăn quá nhiều.”
Mặc kệ Ninh Trị có mục đích gì, cô chịu đến gần và quan tâm tới Lục Tuyệt là điều mà mẹ Lục muốn thấy.
Ninh Tri cười nói: “Vừa hay con biết làm một món điểm tâm, con sẽ cẩn thận khống chế độ ngọt.”
Mẹ Lục gật đầu: “Tiểu Tuyệt cần phải kiêng kị rất nhiều thứ, trước khi làm con hãy hỏi chú Lý. Ông ấy là người chịu trách nhiệm quản lý chế độ ăn uống của Tiểu Tuyệt.”
Ninh Tri cười nói: “Vậy thì hay quá, con sẽ đi hỏi xin lời khuyên từ chú Lý.”
Lúc này, Lục Tuyệt mặc áo đỏ từ ngoài cửa bước vào, vừa mới vào xuân, tiết trời buổi sáng vẫn còn lạnh mà trán anh đã lấm tấm mồ hôi.
“Thằng bé này, sao lại đổ mồ hôi nhiều thế, mau lên lầu thay quần áo nhanh kẻo bị cảm.” Nhìn thấy con trai vừa mới chạy bộ buổi sớm về, mẹ Lục sốt ruột tiến đến.
Lục Tuyệt chỉ nghe mà không đáp, tỏ ra hờ hững trước sự quan tâm của mẹ Lục, anh đi thẳng lên lầu.
Mẹ Lục cứ như đã thành quen, dõi theo bóng dáng con trai mình đi lên lầu, cho đến khi không thấy nữa bà mới ngồi trở lại vị trí cũ.
Ninh Tri thu hồi tầm mắt, cho dù Lục Tuyệt có bị tự kỷ thì cũng không có người mẹ nào là không thương con mình.
Cô chợt nhớ đến Bá Vương đã từng nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể chữa khỏi được, không biết có thật vậy không.
Ninh Tri tìm thấy Lục Tuyệt ở trong phòng làm việc.
Lục Tuyệt mặc một chiếc hoodie màu đỏ đang ngồi trước máy tính, chăm chú gõ bàn phím. Ninh Tri phát hiện không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn mà ngay cả tay của Lục Tuyệt cũng rất đẹp, các ngón tay thon dài, từng khớp từng khớp rõ ràng.
Màn hình đầy mã số, chỉ cần liếc mắt một cái, Ninh Trị đã chắc chắn đó là thứ mà cô không thể hiểu được.