Ninh Tri đưa tay nắm lấy tay của anh, 3 cái mặt trời nhỏ cùng nhau bay về phía cô, nhưng đỉnh đầu Lục Tuyệt không tiếp tục bắn ra mặt trời nhỏ.
Cầm tay anh không có hiệu quả.
Ninh Tri tiếp tục thử nghiệm, môi của cô lần thứ ba nhẹ nhàng, như có như không đụng tới tại Lục Tuyệt, cô hỏi anh: “Lục Tuyệt, anh thích tôi dán sát vào anh thể này à?”
Bên trong ô hiển thị, một lần nữa bắn ra một mặt trời nhỏ.
Ninh Tri lại chạm thêm một cái nữa, không có mặt trời nhỏ bắn ra.
Cô lấy được tổng cộng mười một mặt trời nhỏ, vàng óng ánh, đáng yêu không chịu được!
Lục Tuyệt ở trước mặt cô thì cụp mắt xuống, đôi môi mỏng mím chặt, mặt không chút cảm xúc, nhưng vành tai lại đỏ ửng, Ninh Tri tò mò không biết vì sao anh lại vui vẻ khi cô đụng vào tai anh.
Cô cũng không tin anh thích cô, có lẽ ngay cả anh cũng không rõ mình thích gì.
Tại Lục Tuyệt đỏ bừng, anh giật giật môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Dán tôi.”
Ninh Tri nhớ tới lần trước Lục Tuyệt uống say, trên đỉnh đầu anh cũng bắn ra rất nhiều mặt trời nhỏ, cho nên lúc ấy anh không phải vui vì uống rượu, mà là bởi vì cô dán sát vào anh?
Ninh Tri nhớ rõ có vài người bệnh tự kỷ sẽ thông qua xúc giác để nhận biết người khác, họ thích dùng thân thể tiếp xúc giao lưu, dù có đôi khi họ sẽ kháng cự hôn và đụng chạm.
Biết rõ nguyên nhân, Ninh Tri cảm thấy, sau này cô có thêm một đường tắt kiếm mặt trời nhỏ rồi!
Đáng tiếc là, hiệu quả sẽ giảm dần, chỉ có tác dụng một lần thôi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Hoắc Hiểu Nguyệt về tới nhà mình.
Mẹ Hoắc thầy cô ta trở về, trên mặt cũng có vẻ không vui: “Cả ngày trời cứ chạy ra ngoài, con không thể an phận ở nhà à?”
Hoắc Hiểu Nguyệt rũ bỏ sự cao ngạo trên người: “Lâu như vậy con không về nước, hôm nay chỉ đi thăm vài bạn học thôi mà."
“Con tới nhà họ Lục?”
Hoắc Hiểu Nguyệt chột dạ: “Không phải.”
Mẹ Hoắc không nói gì thêm.
Hoắc Hiểu Nguyệt vội vàng lên lầu, cô ta đi tới trước của một gian phòng, gõ cửa một cái.
Bên trong truyền đến giọng nói từ tốn của đàn ông: “Vào đi.”
Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy anh trai ngồi trên xe lăn trước cửa kính.
“Anh, hôm nay anh không tới công ty à?” Giọng điệu Hoắc Hiểu Nguyệt ra vẻ nhẹ nhàng, cô ta đi đến bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương.
“Hôm nay không có việc gì.”
Gen nhà họ Hoắc tốt, Hoắc Hiểu Nguyệt dáng dấp thanh lệ đáng yêu, Hoắc Hiểu Dương tướng mạo nhã nhặn ôn hòa, anh ta đeo kính mắt màu vàng, càng tăng thêm vẻ tuấn khí.
Hoắc Hiểu Nguyệt ngồi xổm bên cạnh xe lăn của Hoắc Hiểu Dương, cô ta gấp sách trên đùi anh ta lại, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh, em vừa tới nhà họ Lục thăm Lục Tuyệt.”
Nụ cười trên khóe miệng Hoắc Hiểu Dương nhàn nhạt: “Ừ.”
“Anh ấy vẫn vậy, ngơ ngác, còn nói không quen em, sao anh ấy lại đáng ghét thế chứ.” Hoắc Hiểu Nguyệt tựa trên đùi anh trai: “Em tưởng là em không gả cho anh ấy, Lục Tuyệt sẽ sống cô độc quãng đời còn lại, không ngờ hiện giờ anh ấy cũng đã có vợ.”
Hoắc Hiểu Dương An yên lặng nghe em gái nói.
“Không ngờ người phụ nữ đó lại có thể đến gần Lục Tuyệt, còn có thể đụng vào anh ấy.” Hoắc Hiểu Nguyệt lầm bầm: “Rõ ràng cô ta không đẹp bằng em, mắt nhìn của Lục Tuyệt tệ thật.”
Hoắc Hiểu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, cô em gái này của anh ta có một khuyết điểm, chỉ thích người xinh đẹp.
“Em còn tưởng thấy Lục Tuyệt kết hôn cùng người khác em sẽ rất đau lòng.” Hoắc Hiểu Nguyệt khịt mũi một cái: “Nhưng em không như vậy, anh, em xin lỗi.”
Nếu như không phải cô ta bướng bỉnh, anh của cô ta sẽ không vì cứu Lục Tuyệt mà mất đi đôi chân.
“Người tàn tật nên là em mới phải.” Hoắc Hiểu Nguyệt hối hận, bởi vì cô ta tùy hứng mà khiến anh trai cả một đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, rõ ràng anh trai của cô ta ưu tú như vậy.
Nếu như không phải là vì cô ta tùy ý làm bậy, hại anh trai, anh ở trường học hay ở công ty đều sẽ trở thành người chói mắt nhất.
Cho nên, mẹ vẫn luôn oán hận cô ta, không muốn nhìn thấy cô ta là phải.
Hoắc Hiểu Dương nhẹ nhàng xoa đầu cô ta: “Không cần áy náy, ban đầu là anh chủ động lựa chọn cứu Lục Tuyệt, hậu quả do anh tự gánh chịu.”
“Rõ ràng là em quá tùy hứng.” Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ mắt: “Nếu không phải em nghịch ngợm, nhất định muốn dẫn theo Lục Tuyệt thì anh cũng không cần vì cứu anh ấy mà xảy ra tai nạn xe cộ.”
Cô ta bị chiều hư, bị chiều đến nỗi không có đầu óc.
Hoắc Hiểu Nguyệt nặng nề mà khịt mũi một cái: “Nếu như có thể có thêm một cơ hội, em nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, anh cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, sẽ không phải ngồi xe lăn cả đời.”
Hoắc Hiểu Dương xoa đầu em gái an ủi: “Thế giới này không có nếu như.”
“Sao anh lại nói giống cái cô Ninh Tri kia vậy.”
Hoắc Hiểu Dương nghi hoặc: “Ninh Tri?”
Hoắc Hiểu Nguyệt nói cho anh biết: “Cô ta là vợ Lục Tuyệt, nói chuyện khó nghe lắm.”
Hoắc Hiểu Dương cười cười, em gái từ nhỏ đã được nuông chiều, có rất ít người có thể chọc giận con bé. Nếu như không phải mình xảy ra tai nạn xe cộ, con bé sẽ không trưởng thành chỉ trong một đêm, tính tình sẽ không hòa hoãn nhiều như vậy, vẫn sẽ có tính khí tiểu thư kiêu ngạo như khi xưa.
Lúc ăn cơm tối, Ninh Tri thấy Lâm Điềm Điềm trở về.
Ngồi trên bàn ăn đối diện, cô tinh tế dò xét khuôn mặt Lâm Điềm Điềm ở đối diện.
Trước đó cô đổi lấy 6% hào quang, Lâm Điềm Điềm hình như đã xấu hơn một chút rồi. Hiện giờ hai bên xương quai hàm của Lâm Điềm Điềm to ra, da thịt trên mặt cũng thay đổi nhiều, không còn là mặt trái xoan hoàn mỹ trước đó, ngay cả cái mũi của cô ta cũng thấp xuống không ít.
Trong mắt Ninh Tri hiện lên ý cười.