Hoắc Hiểu Nguyệt kinh ngạc khi thấy Ninh Tri tới gần Lục Tuyệt, thậm chí cô ta còn nhìn thấy môi Ninh Tri đụng vào vành tai Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt không từ chối, cũng không có né tránh!
Hoàn toàn giống như lời mẹ Lục nói, Lục Tuyệt chỉ cho Ninh Tri tới gần.
Hoắc Hiểu Nguyệt bắt đầu chú ý tới Lục Tuyệt từ hồi tiểu học, cô ta biết rõ ràng Lục Tuyệt không thích người khác đụng vào.
Anh chưa từng để ý tới người khác, bên cạnh cũng không có bạn bè.
Mãi cho đến khi học hết cấp ba, cô ta cho rằng sau này Lục Tuyệt cũng sẽ một thân một mình.
Cả một đời đều yên lặng, một thân một mình.
Nếu như trước đó không xảy ra chuyện kia, nếu cô ta không ra nước ngoài thì cô ta sẽ nhanh chóng gả cho Lục Tuyệt, dù sao cô ta cũng tìm không được ai khác có giá trị nhan sắc cao như Lục Tuyệt.
Mà bây giờ Lục Tuyệt không chỉ kết hôn mà dường như hai người còn có thể chung đụng được với nhau?
Hoắc Hiểu Nguyệt không thể không kinh ngạc.
Tại của anh nóng rực, còn hơi ngứa nữa, Lục Tuyệt cụp mắt xuống, ánh mắt thoáng động, hàng lông mi cong vút cũng rung động mà run theo.
Không nhận được sự đáp lại, Ninh Tri ở bên tại của anh khẽ hừ một tiếng, tay vỗ vỗ bờ vai của anh, bảy mặt trời nhỏ vui vẻ phóng tới cô, cô lập tức thu lại.
Lục Tuyệt không nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt cái nào, giọng anh khàn khàn, ngột ngạt: “Không quen tôi.”
Tôi không quen.
“Không quen?” Ninh Tri một giây trước còn khó chịu trong lòng, lúc này đã lập tức tan biến, cô nhìn về phía Hoắc Hiểu Nguyệt, đối phương trong nháy mắt như ngòi thuốc nổ bị châm lửa, trên mặt đầy tức giận.
“Mặc dù anh tên Lục Tuyệt nhưng cũng đừng có tuyệt tình lạnh lùng như vậy chứ, em và anh học cùng từ tiểu học đến cấp ba, làm bạn học bao nhiêu năm, anh lại nói không quen em?” Hoắc Hiểu Nguyệt hận không thể tiến lên lung lay đầu Lục Tuyệt, sao lại không để cô ta vào trong đầu chứ.
Dù không thích cô ta, tình nghĩa bạn học nhiều năm như vậy, đúng là uổng công.
Thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận đến mức mặt đỏ cả lên, Ninh Tri cố nhịn để mình không cười, mở miệng nói: “Xin lỗi nhé, cô cũng biết tình hình của Lục Tuyệt đặc biệt mà, mong cô đừng để ý, rất cảm ơn hôm nay cô Hoắc đã tới thăm anh bạn học này.”
Giọng nói điệu đà của Hoắc Hiểu Nguyệt chất vấn Ninh Tri: “Cô đang âm thầm đắc ý đấy à?”
Ninh Tri cong cong môi: “Tôi không hiểu cô Hoắc đang nói gì cả.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn thế nào cũng cảm thấy Ninh Tri không vừa mắt, cô ta cảm thấy ngoại hình của cô chỉ được coi như thanh tú thôi, không xứng với Lục Tuyệt: “Dù cô có thể đến gần Lục Tuyệt, chạm vào Lục Tuyệt thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, chẳng phải anh ấy thích cô đâu.”
Người bệnh tự kỷ khuyết thiếu năng lực nhận biết tình cảm, dù là ba mẹ thì anh cũng hờ hững lạnh lùng, huống chi là đối với những người khác.
Hoắc Hiểu Nguyệt không cho rằng Lục Tuyệt sẽ thích Ninh Tri.
“Anh ấy có thích tôi hay không, không cần cô hao tâm tốn sức.” Ninh Tri ung dung trả lời: “Dù sao Lục Tuyệt cũng chắc chắn không thích cô.”
Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận hằm mặt: “Sao cô lại nói chuyện khiến người ta chán ghét thế chứ.”
Giọng điệu Ninh Tri nhẹ nhàng, cô tiếp tục đâm đạo: “Lục Tuyệt thích nghe lời tôi nói đó.”
Một giây sau, cô nghe được Hoắc Hiểu Nguyệt tức hổn hển nói: “Anh trai tôi đã cứu mạng Lục Tuyệt.”
Ninh Tri sững sờ, anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu Lục Tuyệt?
Nói xong, Hoắc Hiểu Nguyệt liền hối hận, cô ta ảo não, tự trách mình lắm miệng.
“Anh trai cô đã cứu Lục Tuyệt?” Ninh Tri muốn hiểu rõ chuyện này là sao, vừa rồi
hình như mẹ Lục không nhắc tới.
“Cô không cần biết kỹ càng, chuyện này không liên quan gì tới cô.” Hoắc Hiểu Nguyệt không muốn nói thêm gì, cô ta lại nhìn thoáng qua Lục Tuyệt: “Em đi đây.”
Hoắc Hiểu Nguyệt yên lặng đi ra ngoài.
Nhìn đối phương rời đi, Ninh Tri cúi đầu hỏi Lục Tuyệt: “Anh thật sự không quen Hoắc Hiểu Nguyệt à?
Lục Tuyệt ngước mắt nhìn cô, cặp mắt đào hoa mang theo vẻ mờ mịt: “Ai?”
Ninh Tri cong môi, cô tiếp tục hỏi: “Thế anh trai Hoắc Hiểu Nguyệt đã cứu anh thật à?”
Lục Tuyệt mím môi, một hồi lâu sau, anh đáp lại: “Không biết.”
Ninh Tri không nhận được đáp án, vậy là dứt khoát đổi chủ đề: “Vì sao vừa rồi nghe được tôi nói Hoắc Hiểu Nguyệt tới thăm anh, anh lại vui vẻ như vậy?”
Lại còn bắn ra bảy cái mặt trời nhỏ, anh vui tới nhường nào chứ.
Không đúng, Lục Tuyệt vừa nói không quen biết Hoắc Hiểu Nguyệt.
Ninh Tri híp híp mắt, cô tiến đến bên tai Lục Tuyệt thấp giọng hỏi anh: “Hay là, anh vui vẻ là bởi vì tôi thấp giọng nói chuyện với anh như vậy?”
Cô nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh, không có mặt trời nhỏ bắn ra.
Nghĩ đến cái gì đó, Ninh Tri lại giống vừa rồi, môi nhẹ nhàng đụng vào bên vành tại Lục Tuyệt.
Một giây sau, trên đỉnh đầu Lục Tuyệt lập tức bắn ra 3 mặt trời nhỏ!
Mà vành tai của anh, lại hơi đỏ rần lên.
Nhìn ba mặt trời nhỏ lóe sáng, Ninh Tri giật mình, thế nên vừa rồi không phải anh vui vì nghe được Hoắc Hiểu Nguyệt tới.
Mà là bởi vì môi của cô đụng phải tai của anh?