Lần trước cô đã lấy lại 2% hào quang, hiện tại lại đổi thêm 2% hào quang nữa, tổng cộng cô đã lấy lại được 4% hào quang từ Lâm Điềm Điềm.
Ninh Tri quay đầu sang bên cạnh, cô hơi kiễng chân lên, gần sát bên tai Lục Tuyệt đang ăn mặc đẹp đẽ: “Lục Tuyệt, sao anh lại tuyệt vời đến như vậy chứ!”
Khi trở về nhà họ Lục, trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt vào nhà, nhìn thấy ba Lục đang ngồi trên ghế sô pha.
Ba Lục trước mặt càng thêm khí chất uy nghiệm, trên mặt tuy có dấu vết thời gian để lại những ánh mắt của ông khi nhìn mẹ Lục vẫn không thay đổi.
Ngồi đối diện ông là một người đàn ông cao lớn, khí chất lạnh lùng, trong trí nhớ của cô, người kia chính là nam chính trong sách, Lục Thâm Viễn, con nuôi của nhà họ Lục, hiện đang giúp cha Lục quản lý tập đoàn Lục thị.
“Hai đứa về rồi đấy à? Mau mau vào đây đi.” Mẹ Lục vui mừng khi thấy Lục Tuyệt và Ninh Tri trở về: “Tiểu Tuyệt, ba và anh trai của con đã về rồi, con mau đến chào đi.”
Lúc trước ba Lục và Lục Thâm Viễn đang phát triển các dự án mới ở nước ngoài, vừa mới trở về hôm nay.
Nhìn quần áo trên người Lục Tuyệt, ba Lục không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: “Hôm nay hai đứa đi chơi hả?”
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, đi tới ngồi xuống ghế sô pha: “Vâng ạ, con dẫn Lục Tuyệt đi dạo một vòng.”
Bố Lục hơi ngạc nhiên, vì hơn nửa năm nay con trai nhỏ chưa từng bước chân ra khỏi nhà họ Lục.
Mẹ Lục nhìn người hầu xách theo một đống túi lớn vào: “Các con mua những thứ này sao?”
“Tất cả đều là quần áo của con và Lục Tuyệt. Mẹ, con vừa mới phát hiện không phải Lục Tuyệt yêu thích quần áo màu đỏ nhất mà là màu sắc sặc sỡ cô.”
Sao mẹ Lục lại không biết con trai mình thích gì? Nhưng dù cho bà có yêu thương con trai đến nhường nào thì con mắt thẩm mỹ của bà cũng không cho phép bà mua những bộ quần áo đó cho nó. Mẹ Lục nở nụ cười, giọng điệu thân thiết: “Nó thích nhất là màu sắc sặc sỡ, từ nhỏ đã thích rồi. Lần sau đừng để cho nó tùy ý chọn nữa.”
Từ nhỏ đã thích rồi sao?
Ninh Tri liếc nhìn Lục Tuyệt đang đứng bên cạnh, cô có thể tưởng tượng được một Tiểu Lục Tuyệt mặc một chiếc áo hoa, khuôn mặt đầy những thịt mềm, trắng trẻo thơm tho, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Đối diện, một giọng nam êm dịu vang lên, Lục Thâm Viễn quan tâm nói: “Hôm nay Tiểu Tuyệt đi ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?”
Ninh Tri: “Anh ấy không sao.”
Như đã đề cập trong cuốn sách, nam chính rất quan tâm đến bệnh tình của em trai mình.
Lục Thâm Viễn nói với mẹ Lục: “Khi ở nước ngoài con đã tìm được một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Con cũng đã sắp xếp cho ông ấy đến đây càng sớm càng tốt điều trị cho Tiểu Tuyệt.”
Mẹ Lục gật đầu, thời gian gần đây bệnh tình của con trai út càng ngày càng nặng, bà thực sự rất lo lắng, Lục Thâm Viễn tìm được bác sĩ thực sự khiến bà an tâm.
Lục Tuyệt vẫn luôn cúi gằm mặt, im lặng.
Ninh Tri quay mặt sang, nhìn thấy được hàng mi dài của anh đang run lên.
Cô lặng lẽ nắm tay anh, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay anh, thật ra, nếu anh vẫn ở mãi trong lớp vỏ cứng rắn nhỏ bé của anh cũng không sao, cô có thể từ từ lẻn vào được.
Sau bữa tối, Ninh Tri đi đến phòng mẹ Lục.
“Mẹ, mẹ tìm con có việc gì không?” Ninh Tri thấy phòng của cha mẹ Lục còn nhỏ hơn cả phòng của Lục Tuyệt.
Xem ra, căn phòng tốt nhất trong nhà họ Lục đã dành cho Lục Tuyệt rồi.
“Đến đây, ngồi cạnh mẹ.” Dưới ánh đèn, gương mặt của mẹ Lục tràn đầy vẻ hiền từ
Ninh Tri ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết mẹ Lục có chuyện gì muốn nói với cô.
Một lúc sau, mẹ Lục nói: “Bây giờ con đã ngủ cùng giường với Tiểu Tuyệt rồi à?”
Mẹ Lục biết trước đây Ninh Tri luôn ngủ trên ghế sô pha, chưa từng chịu ngủ chung giường với Lục Tuyệt, tuy rằng bà không nói gì với Ninh Tri nhưng vì chuyện này mà bà luôn cảm thấy không thoải mái. Nhưng hôm nay lúc người hầu đi vào dọn phòng cho Lục Tuyệt thì nhìn thấy trên giường có chăn gối của Ninh Tri, hiển nhiên là buổi tối hai người ngủ cùng nhau.
Nghe được người hầu báo cáo lại, mẹ Lục vừa ngạc nhiên lại vui mừng, điều này có nghĩa là Ninh Tri đã bắt đầu chấp nhận Lục Tuyệt có phải không?
Biết đâu bà lại còn có cơ hội ẵm cháu trai cháu gái nữa thì sao?
Mẹ Lục không phải người thích giấu giếm trong lòng nên đã hỏi thẳng Ninh Tri.
Ninh Tri không ngờ rằng mẹ Lục lại hỏi chuyện này, cô và Lục Tuyệt giờ đã là vợ chồng, ngủ với nhau là chuyện bình thường, hơn nữa trên thế giới này không có người đàn ông nào an toàn hơn Lục Tuyệt cả. Cô gật đầu: “Con và Lục Tuyệt đang ngủ cùng nhau.”
Nghe vậy, trên mặt mẹ Lục lộ ra vẻ vui mừng nhưng cũng không nói thêm gì nữa, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay ra, đeo cho Ninh Tri.
“Mẹ, cái này con không thể nhận được đâu.” Ninh Tri trước đây rất thích sưu tầm trang sức quý giá, đương nhiên có thể nhìn ra giá trị của chiếc vòng ngọc này, vòng ngọc cẩm thạch là món đồ vô giá.
“Con cứ giữ lấy, sớm muộn gì mẹ cũng phải đưa cho con.” Mẹ Lục nói với Ninh Tri: “Con phải đối xử tốt với Tiểu Tuyệt đó.”
Xúc cảm ấm áp khiến Ninh Tri yêu thích không thôi, không thể từ chối mẹ Lục, Ninh Tri hào phóng nhận lấy, ngọt ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lục Tuyệt.”
Ở lại nói tâm sự với mẹ Lục một hồi, Ninh Tri đang định rời đi, khi đứng dậy thì nhìn thấy một tấm ảnh treo trên tường.
Cô nhìn thấy Tiểu Lục Tuyệt đáng yêu mặc bộ quần áo đỏ ở giữa bức hình đang được mẹ Lục bế lên, cậu mím môi tỏ vẻ khó chịu, ba Lục đứng bên cạnh mẹ Lục, còn phía bên kia lại có thêm một bé trai.
Nhìn khuôn mặt của cậu bé kia, trong mắt Ninh Tri lộ ra vẻ kinh ngạc.