Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt đào hoa sạch sẽ trong sáng, có chút mê mang.
Ninh Tri tiếp tục hỏi anh: “Nhìn có đẹp không?”
“Không đẹp.” Trên mặt Lục Tuyệt không có biểu tình gì, nhưng không hiểu sao Ninh Tri lại cảm thấy được anh thật sự không thích nó, thấy nó rất xấu xí.
Đúng là đồ ngốc không có mắt nhìn!
Ninh Tri dạy anh: “Tôi hỏi có đẹp hay không thì anh phải trả lời là đẹp.”
“Xấu.” Giọng nói trầm thấp của Lục Tuyệt lại vang lên.
Làm sao bây giờ, tên ngốc khô khan này, nhưng cô lại không đành lòng tức giận với gương mặt này được.
Ninh Tri không thử nữa, cô chọn rất nhiều váy, trực tiếp yêu cầu người bán hàng đóng gói, sau đó đưa Lục Tuyệt vào cửa hàng quần áo nam bên cạnh.
“Lục Tuyệt, tôi mua quần áo cho anh anh có vui không?” Ninh Tri tính toán sẵn cả rồi, dùng thẻ của anh để mua đồ cho anh, thật thông minh!
Ninh Tri nói với giọng điệu hào phóng: “Anh có thể chọn bất cứ quần áo nào tùy thích.”
Lục Tuyệt im lặng đi đến trước một chiếc áo sơ mi đỏ, liếc nhìn Ninh Tri một cái.
Quả nhiên tên ngốc này vẫn như mọi khi, yêu thích quần áo màu đỏ.
“Anh thích cái này hả? Vậy thì đi thử thử xem.” Ninh Tri kêu người bán hàng lấy chiếc áo sơ mi đỏ đó xuống cho cô.
Lục Tuyệt bị Ninh Tri đẩy vào phòng thử đồ: “Anh thay đi, tôi sẽ đợi anh ở bên ngoài.” Nói xong Ninh Tri đóng cửa lại.
Ninh Tri ngồi trên sô pha chờ đợi, cô nhận lấy nước từ nhân viên bán hàng, thong thả uống, nhìn cánh cửa phòng thử đồ đóng chặt, Ninh Tri đột nhiên lại có cảm giác hứng thú chờ bạn trai nhỏ thay quần áo cho mình xem.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra.
Nhìn Lục Tuyệt bước ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Ninh Tri sáng lên.
Dưới ánh đèn, chiếc áo sơ mi màu đỏ bằng lụa đỏ rực lên một ánh hào quang, dán sát vào cơ thể của Lục Tuyệt, cổ áo mở ra, lộ ra nước da trắng ngần của Lục Tuyệt, càng thêm hỗ trợ cho gương mặt tuấn tú kia. Quả thực chính là yêu nghiệt.
“Bộ đồ này rất phù hợp với anh.” Nữ nhân viên bán hàng bên cạnh kinh ngạc thốt lên, rất ít người mặc được áo sơ mi đỏ, nếu như khí chất không phù hợp, mặc lên người sẽ chỉ đem lại cảm giác tục tĩu.
Ninh Tri gật đầu, cô phải thừa nhận rằng Lục Tuyệt quả thực rất chói mắt.
Tiểu ngốc này chính là một cái rương nhỏ, chầm chậm mở nó ra, vẻ đẹp bên trong sẽ dần dần được bộc lộ.
Cô bước đến bên cạnh Lục Tuyệt, cẩn thận giúp anh cài cúc áo sơ mi: “Lục Tuyệt, anh thật đẹp trai.”
Mi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt khẽ run lên, đôi môi mím chặt, một mặt trời nhỏ nhảy ra trong ô hình hiển thị trên đầu anh.
Ninh Tri kinh ngạc, ồ, thì ra anh thích được cô khen à?
Ninh Tri định tiếp tục khen anh, nhưng Lục Tuyệt đột nhiên xoay người đi tới một hàng quần áo khác: “Đẹp.”
Anh chỉ vào một chiếc áo sơ mi ngắn tay sáng màu, Ninh Tri hoang mang, đó là kiểu dáng dành cho mấy ông chú tầm bốn mươi năm mươi tuổi.
“Đẹp.” Lục Tuyệt lặp lại.
“Anh thích cái này à?” Ninh Tri tiếp tục hoang mang.
Lục Tuyệt gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt xấu hổ lộ ra một lúm đồng tiền!
Ninh Tri sốc hãi hồn.
Lúc rời khỏi cửa hàng quần áo, Lục Tuyệt đang mặc chiếc áo sơ mi màu sắc rực rỡ mà anh đã chọn, trên đó có in hoa hồng đỏ lớn. Nhìn mặt trời nhỏ thứ hai lơ lửng trên đỉnh đầu, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy bộ đồ này cũng không quá cay mắt đến thế.
Sau khi nhận được hai mặt trời nhỏ, Ninh Tri ngay lập tức gọi Bá Vương: “Tôi có hai mặt trời nhỏ, một cho 1% hào quang, một để cứu Lục Tuyệt.”
Giọng nói trẻ con của Bá Vương hơi ảo não: “Chủ nhân, lần thứ hai muốn cứu Lục Tuyệt cần có 3 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri: “Không phải một cái sao?”
Bá Vương: “Khi độ khó tăng đồng nghĩa với năng lượng cũng tăng lên, càng cần nhiều mặt trời nhỏ hơn.”
Ninh Tri cả giận: “Tại sao trước đây không nói cho tôi biết? Sao tôi lại thấy cậu đang cố tình thách giá nhỉ?”
Bá Vương sợ đến mức giọng nói run lên: “Đó là vì chủ nhân không hỏi.”
Ninh Tri: “Sau này thì sao?”
Bá Vương: “Lần thứ ba tiêu tốn 5 mặt trời nhỏ, lần thứ tư là 10 mặt trời nhỏ...”
“Quên đi, câm miệng.” Ninh Tri không muốn nghe nữa, muốn vắt kiệt cô đấy à.
Ninh Tri dẫn Lục Tuyệt đi tiếp.
Lục Tuyệt ngơ ngác.
Ninh Tri cười nói với anh: “Không phải anh thích quần áo màu sắc rực rỡ và màu đỏ sao? Tôi sẽ mua hết cho anh, chỉ cần anh vui là được.”
Cảm giác tiêu tiền đúng là thoải mái vô cùng, đặc biệt là tiêu tiền của người khác.
Ninh Tri hài lòng, tổng cộng có thu được năm mặt trời nhỏ. Đáng tiếc là sau này dù có mua thêm bao nhiêu bộ quần áo cho Lục Tuyệt đi chăng nữa thì mặt trời nhỏ cũng không tiếp tục xuất hiện.
Giống như khi cô làm bánh hoa hồng cho Lục Tuyệt trước đây, lần đầu tiên cô có hai mặt trời nhỏ, sau đó cô lại làm cho anh, nhưng không ngờ lại không thu được một cái nào cả
Ninh Tri ngay lập tức đổi hai mặt trời nhỏ để lấy 2% hào quang, còn lại ba mặt trời nhỏ dùng để cứu Lục Tuyệt.
Lúc trao đổi với Bá Vương, cô thấy màu da trên tay mình trắng lên trông thấy, cô vội vàng đưa tay sờ lên mặt mình, Ninh Tri cảm nhận được làn da đã trở nên mịn màng không ít.
Tâm trạng của Ninh Tri ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.