Hương thơm dịu nhẹ của kem bánh tràn ngập khắp căn phòng.
Ninh Tri nhìn qua đỉnh đầu Lục Tuyệt, thấy khung hiển thị trống không, mặt trời nhỏ cũng không ló dạng.
Cô ghé sát tại Lục Tuyệt nhẹ nhàng nói: “Tôi đã xếp hàng lâu ơi là lâu luôn đó,
mỏi chân quá đi.” Cô lừa anh thôi, đúng thật là có rất nhiều khách hàng ở tiệm đó nhưng cô không cần phải xếp hàng.
Ninh Tri tiếp tục lừa gạt: “Lục Tuyệt, nếu anh thích, tôi có thể xếp hàng mỗi ngày để mua về cho anh.”
Cô nhìn chằm chằm vào khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt nhưng vẫn không có phản ứng gì cả.
Anh không thích ăn? Hay là bánh kem dở?
Anh vẫn không vui ngay cả khi biết được cô đã vất vả như vậy để mua bánh cho anh sao?
Lục Tuyệt lắc đầu: “Không thích, không xếp hàng.”
Anh không thích, cũng không muốn để cho cô phải xếp hàng.
Ninh Tri hiểu ý anh, xem ra lần này cô không có được mặt trời nhỏ rồi.
Lúc này cô mới nhìn về phía cậu nhóc đang ôm chặt lấy con khủng long bạo chúa, bĩu môi: “Bánh Dừa, lại đây.”
Diệp Trí Cao hít một hơi, khó chịu giẫm chân lên nhau nhưng lại không chịu nhúc nhích.
Ninh Tri nghĩ đến buồn cười, nhóc con này vẫn còn đang tức giận đây mà: “Có muốn ăn bánh kem không?”
Diệp Trí Cao ôm con khủng long bạo chúa chạy lại, giọng nói non nớt mà lại ra vẻ chính đáng nói: “Không phải em muốn ăn bánh mà là khủng long muốn ăn.”
“Nhóc phải xin lỗi anh họ thì chị mới cho nhóc ăn bánh.”
Ninh Trị vươn tay nắn bóp khuôn mặt đầy thịt của đứa bé: “Còn nữa, sau này nhóc không được mắng người khác là kẻ ngốc nữa, dù là anh họ hay bạn học trong lớp kia cũng vậy, nếu như chị biết được, chị sẽ bắt trói nhóc lại, chất mười cái bánh lớn trước mặt nhóc, để cho nhóc chỉ có thể nhìn được chứ không thể ăn.”
Ninh Tri tiếp tục đóng vai người xấu: “À, còn vứt cả khủng long bạo chúa của nhóc đi nữa.”
Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm chặt khủng long của mình: “Không được ném khủng long đi.”
Nó mấp máy môi, thì thầm với Lục Tuyệt: “Em xin lỗi.”
Ninh Tri: “Nhóc không phải là con trai hả? Nói năng gì lý nhí quá vậy, chị hoàn toàn chưa thấy được thành ý của nhóc.”
Diệp Trí Cao ấm ức hét to, còn mang theo cả giọng mũi: “Em xin lỗi, em sẽ không mắng ai là kẻ ngốc nữa.”
Ninh Trị đẩy cho nhóc một chiếc bánh nhỏ còn nguyên: “Ăn đi.”
Đôi mắt to đen láy của cậu nhóc sáng rực lên.
Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt ra sức tranh công: “Bánh Dừa mà mắng anh nữa, tôi sẽ giúp anh dạy nó một bài học.” Thấy môi anh hơi khô, cô đặt cốc nước bên cạnh vào tay anh: “Sau này bất cứ ai mắng anh tôi cũng sẽ mắng lại ngời đó, yên tâm đi.”
Cô chạm vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay anh lành lạnh.
Còn chưa nhận được phản hồi từ Lục Tuyệt, Ninh Tri lại nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu Diệp Trí Cao đang say mê ăn bánh, không có ô hiển thị, chỉ có một mặt trời nhỏ trực tiếp xuất hiện.
Bé xíu, không rực rỡ như mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vẻ mặt Ninh Tri đầy kinh ngạc, cô vội vàng gọi Bá Vương: “Tại sao tôi lại nhìn thấy mặt trời nhỏ trên Bánh Dừa?”
Bá Vương: “Bằng cách chạm vào Lục Tuyệt, cô có thể nhìn thấy mặt trời nhỏ của người khác khi đối phương đang cảm thấy vui vẻ.”
Ninh Trị sửng sốt: “Chỉ cần tôi chạm vào Lục Tuyệt là tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trên đầu của mọi người? Giống như nhìn thấy của Lục Tuyệt?”
Bá Vương: “Mặt trời nhỏ không phải ai cũng có, muốn gặp phải tùy duyên.”
Nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ ăn bánh, Ninh Tri = vui mừng theo, dỗ Bánh Dừa vừa dễ vừa nhàn hơn so với Lục Tuyệt rất nhiều.
Cô hỏi Bá Vương: “Vậy có nghĩa là nếu như tôi dỗ dành Bánh Dừa vui vẻ thì có thể không ngừng không ngừng nhận thêm mặt trời, nhanh chóng lấy lại hào quang đúng không?”
Mộng tưởng tốt đẹp của Ninh Tri ngay lập tức bị đánh vỡ: “Chủ nhân, ngoại trừ Lục Tuyệt, những người khác đều chỉ có một mặt trời nhỏ thôi.”
Ninh Tri thở dài, quả nhiên, công cụ tốt nhất vẫn chỉ là Lục Tuyệt.
“Ăn ngon không?” Ninh Tri Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Trí Cao.
Diệp Trí Cao ngoan ngoãn gật đầu: “Rất ngon, khủng long cũng bảo rất ngon.”
Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ trong đầu mình, nụ cười càng dịu dàng hơn, tuy rằng không chói lọi như mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nhưng vẫn có thể lấy được 1% hào quang.
Chạng vạng, Tống Nhu và Diệp Trí Cao ở lại nhà họ Lục dùng cơm.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt bước vào phòng ăn, đợi anh ngồi vào vị trí cố định của mình, cô mới ngồi vào bên cạnh.
Trong bữa ăn, Tống Nhu đặc biệt chú ý đến cách ăn uống của Ninh Tri, thấy rằng phép xã giao và cách cư xử của Ninh Tri rất đúng đắn và đúng mực, như thể cô đã được bồi dưỡng từ lâu.
Nghe nói trước khi cha mẹ mất, gia đình Ninh Tri cũng được coi là khá giả?
Đương nhiên là Ninh Tri cảm nhận được ánh mắt dò xét từ phía đối phương, nhưng cô không quan tâm, tâm trạng vui vẻ thưởng thức món ăn, chuẩn bị lát nữa sẽ đổi mặt trời nhỏ thành hào quang.
“Choang!” Cái bát rơi xuống đất, vỡ tan tành ngay lập tức, cơm rơi vãi bừa bãi đầy trên mặt đất.
Ninh Tri nhanh chóng nhìn Lục Tuyệt bên cạnh.
Anh mím môi, trực tiếp cúi đầu, đụng vào mặt bàn.
“Tiểu Tuyệt.” Sắc mặt mẹ Lục tái nhợt.
Ninh Tri lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy vươn tay kéo Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt đẩy cô ra, Ninh Tri không chuẩn bị trước nên liền bị cô đẩy lùi lại mấy bước.
Ninh Tri hơi bối rối.
Thường ngày Lục Tuyệt ít nói lại rất ngoan, nhưng một khi phát bệnh rồi anh rất khó kiểm soát bản thân.
“Hu hu...” Diệp Trí Cao bị dọa sợ hãi kêu lên: “Đáng sợ quá.”
Tổng Nhu nhanh chóng ôm đầu cậu con trai nhỏ, ngăn không cho nó tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.
Khóe mắt mẹ Lục đỏ hoe, định sai bảo người hầu tiến lên ngăn cản Lục Tuyệt lại.
Ninh Tri lại bước tới, đưa tay chắn trước mặt Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, vừa rồi anh đẩy tôi suýt nữa thì té ngã đấy.”