Tống Nhu biết chị mình hay tỏ ra lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực ra bà là người hiểu được tình hình thực tế ai hết: “Nếu như mẹ chồng nhà giàu nào cũng được như chị thì đám con dâu đó đều rơi vào hũ nếp hết.”
Ninh Tri không biết mẹ Lục đang nói về
mình, cô xách chiếc hộp nhỏ lên lầu, đi thẳng vào phòng làm việc.
Trong hai ngày qua cô thấy Lục Tuyệt sẽ làm những việc lặp đi lặp lại và cố định theo thời gian mỗi ngày. Lúc này chắc hẳn là anh đang đánh máy tính trong phòng làm việc.
“Khủng long bạo chúa, chúng ta được chơi với kẻ ngốc, chúng ta sẽ trở nên ngu ngốc.” Từ trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói trẻ con.
“Kẻ ngốc không biết nói.”
“Không ai thích kẻ ngốc cả.”
“Kẻ ngốc ngu, ngu, ngu.”
“Kẻ ngốc ngốc, ngốc, ngốc...”
Ninh Tri đẩy cửa vào, cắt ngang tiếng ngâm nga của cậu bé.
Cô bước vào liền nhìn thấy một cậu bé mũm mĩm đang đứng trước bàn làm việc của Lục Tuyệt, trên tay cầm một con khung long bạo chúa màu xanh lục, khuôn mặt đầy thịt khinh thường nhìn Lục Tuyệt.
“Nhóc đang nói ai kẻ ngốc đó?” Đứa bé này chắc chắn là con trai của Tổng Nhu, cũng chính là em họ của Lục Tuyệt.
Đứa bé tên là Diệp Trí Cao, rất thông minh, nó biết những gì mình nói với Lục Tuyệt không phải là chuyện tốt, bây giờ bị người lớn chất vấn, đương nhiên nó không muốn trả lời.
Ninh Tri cố ý nhăn mặt hung dữ: “Tên nhóc là Bánh Dừa đúng không? Vừa rồi nhóc nói là đồ ngốc không biết nói, nếu nhóc không nói, chị sẽ coi nhóc là đồ ngốc.”
Diệp Trí Cao bĩu môi, nói: “Em không phải, là anh ấy.” Nó duỗi ra một ngón tay chỉ vào Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt mặc áo hoodie đỏ ngồi trước máy tính không hề phản ứng gì, anh vẫn tiếp tục gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, đẹp trai lại quyến rũ.
Ninh Tri vỗ nhẹ bàn tay nhỏ đang chỉ vào người anh của Diệp Trí Cao: “Trẻ con không được phép nói bậy, anh ấy là anh họ của nhóc đấy.” Gọi Lục Tuyệt là kẻ ngốc, vậy cô làm vợ thì coi là gì?
Diệp Trí Cao ôm chặt khủng long bạo chúa, nói với Ninh Tri: “Mọi người đều nói anh ấy là kẻ ngốc. Anh ấy cũng giống như đồ ngốc kia trong lớp của em, không nói chuyện, cũng không có bạn học nào muốn làm bạn với cậu ấy.”
Ninh Tri cảm thấy đứa nhỏ này thực sự không đáng yêu chút nào.
Cô bước đến giá sách, lấy một khối Rubik trên đó xuống.
Ninh Tri cố tình làm lộn xộn khối Rubik, cô ấy hỏi Diệp Trí Cao: “Nhóc có biết đây là cái gì không?”
Tên nhóc gật đầu: “Là khối Rubik, cô giáo có dạy chúng em chơi.”
Các cô ở trường mầm non đã dạy lũ trẻ chơi Rubik.
Ninh Trị đưa khối Rubik đến trước mắt Lục Tuyệt, cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Lục Tuyệt, anh có thể giúp em khôi phục khối Rubik này được không?”
Bàn tay gõ bàn phím dừng lại, Lục Tuyệt hơi mím môi mỏng, cầm lấy khối Rubik trong tay Ninh Tri.
Khoảnh khắc tiếp theo, trước khi Ninh Tri và Diệp Trí Cao kịp phản ứng, họ chỉ cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt nhanh đến mức chỉ còn xuất hiện dự ảnh, chưa đầy hai mươi giây, khối Rubik đã được khôi phục.
Lục Tuyệt khàn giọng nói: “Rubik trả cô.”
Rubik đã được xếp lại rồi, cho cô.
Ninh Tri vô cùng sửng sốt, cô thấy trên giá sách có một khối Rubik nên nghĩ rằng Lục Tuyệt sẽ biết chơi nó, nhưng cô không ngờ anh lại là bậc thầy như thế này.
Khôi phục tinh thần lại, đánh mắt nhìn sang thì thấy cái miệng bé nhỏ của Diệp Trí Cao đang kinh hãi mở to.
Ninh Tri tỏ ra trịch thượng, đắc ý hỏi tên nhóc: “Cô giáo của nhóc có chơi Rubik giỏi được như này không?”
Diệp Trí Cao lắc đầu.
“Nhóc cũng thấy rồi đó, anh họ nhóc còn lợi hại hơn cả cô giáo của nhóc nhiều, sao có thể là kẻ ngốc được?” Ninh Tri nói với đứa nhỏ: “Anh họ nhóc không thích nói chuyện không phải vì anh ấy ngốc mà là vì anh ấy quá thông minh, không muốn nói chuyện với những kẻ ngốc.”
“Anh ấy không nói chuyện với nhóc là vì anh ấy nghĩ nhóc ngu ngốc đấy.”
Diệp Trí Cao ấm ức bĩu môi: “Em không ngu ngốc.”
“Nhìn đi, nhóc cảm thấy khó chịu nếu bị người khác coi là ngu ngốc đúng không?” Ninh Trị ngứa tay, véo cái má đầy thịt của cậu nhóc: “Nếu nhóc bảo anh họ là đồ ngốc, anh ấy cũng sẽ không vui.”
Diệp Trí Cao cúi đầu.
Ninh Tri khóa cửa phòng làm việc lại.
Sau đó, cô mở hai chiếc hộp nhỏ vừa mua
tiệm bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh kem nho nhỏ được trang trí tinh xảo bắt mắt.
Mùi hương ngọt ngào ngây ngất lòng người lan tỏa khắp phòng, ánh mắt Diệp Trí Cao đã bị chiếc bánh kem đó hấp dẫn.
Ninh Tri đặt một chiếc bánh trước mặt Lục Tuyệt, nói với anh: “Lúc tan học tôi đi ngang qua tiệm bánh ngọt này, thấy rất nhiều người đang đứng xếp hàng ở đó nên tôi mua về cho anh nè.”
Hôm nay cô phải đi học, không có thời gian nấu đồ ăn cho anh nên chỉ có thể đi mua, không biết có thể làm cho anh vui để thu thập mặt trời nhỏ được không.
Lục Tuyệt liền liếc nhìn cô.
“Mau ăn đi.” Ninh Tri nhét vào tay hắn một cái nĩa nhỏ.
Lục Tuyệt im lặng ăn.
Cậu nhóc đứng đối diện nuốt nước miếng, đôi mắt to đen láy dán chặt vào chiếc bánh không rời.
Ninh Tri cười tít mắt: “Bánh ngọt của tiệm này rất nổi tiếng, lớp bơ ngọt ngào thơm nồng vị sô cô la lại còn thêm trái cây tươi mát...”
Cậu nhóc lại nuốt nước miếng thêm lần nữa, bàn tay mập mạp ôm chặt lấy con khủng long bạo chúa, rất muốn ăn, khủng long nhất định cũng muốn ăn.
Ninh Tri cố ý dùng nĩa gắp một miếng nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt Diệp Trí Cao: “Thơm không?”
Cậu nhóc thành thật gật đầu: “Thơm.”
Ninh Tri lại chơi xấu: “Thơm cũng không cho nhóc ăn.”
Diệp Trí Cao ôm con khủng long bạo chúa, trợn tròn mắt chết lặng.
“Sắp khóc rồi hả?” Ninh Tri hỏi hắn.
Diệp Trí Cao cố chấp mím chặt môi.
Ninh Tri càng thêm nham hiểm: “Khóc cũng không cho nhóc ăn.”
Cô bênh vực người của mình như thế đó, ai bảo thằng nhóc này gọi Lục Tuyệt là kẻ ngốc làm gì.