"- Nhưng em sẽ cần!"
Vừa nói xong Mạc Thất Uông liền quỳ xuống trước mặt Song Song, thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Ưu Lục, Thiết Lãnh và Tử Vận.
Dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Song Song, Thất Uông cười như không cười, nói nhỏ, chỉ đủ để hai người biết:
"- Em không cần, Trình gia phá sản!"
Song Song khẽ tái mặt, hắn... Hèn hạ! Cô không ngờ người đàn ông trước mặt lại dám uy hiếp cô. Chết tiệt!
Lại một cú đấm vào mặt Thất Uông. Hắn tức giận, kẻ nào ra tay? Sau khi định thần lại, nhận ra đó là Ưu Lục, Thất Uông cười cợt nhả:
"- Đây là chuyện riêng của tôi."
"- Động đến phụ nữ của tôi, anh cho đó là chuyện riêng sao, Mạc tổng?" - Ưu Lục người toả ra sát khí, nắm lấy cổ áo Thất Uông lôi lên. Thiết Lãnh thính giác nhanh nhạy, tuy ở xa nhưng vẫn nghe được, một tầng băng dồn lên, đôi chân rảo bước đến:
"- Phụ nữ của tôi, hy vọng Mạc tổng ngài không chơi trò hèn hạ."
"- Sức hút của em lớn nhỉ, Song nhi?" - Thất Uông cười bỡn cợt - "Thật không ngờ hai người đây lại thích xài hàng đã qua sử dụng."
Vừa nghe Thất Uông nói mình là hàng, Song Song không nhịn nổi muốn lên đánh hắn một trận, thì Tử Vận giữ vai cô lại:
"- Em cứ xem đi."
Somg Song nghe lời tiếp tục nhìn. Tử Vận nhếch môi, Thất Uông a Thất Uông, anh cản con đường truy thê của tôi, ắt sẽ có người cản con đường của anh!