Tiếng micro vừa phát ra, mọi người đều tập trung ánh mắt về phía Thất Uông, ngay cả Song Song đang ăn cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy Thất Uông, Song Song lòng đang vui vẻ liền sụp xuống vài phần. Khẽ chửi rủa, tên phá hoại!
Mạc Thất Uông chậm rãi bước tới chỗ Song Song đang đứng, mọi người liền dõi theo xem chủ tiệc định làm gì. Hắn đi đến chỗ cô, mở miệng:
"- Song nhi."
"- Tôi không còn là Song nhi của anh, mong anh giữ thân phận."
"- Vậy em hãy nói tại sao ngày xưa em thoát y đứng trước mặt tôi?" - Thất Uông tay đút túi quần, nguy hiểm cười.
Vừa nghe xong, Song Song chợt khựng lại. Chuyện này, lúc trước do Vân Thanh xúi cô thoát y trước mặt Thất Uông để níu kéo tình cảm, trong khi cô không biết hai người họ qua lại với nhau. Cô ta nói Thất Uông là đàn ông, dù cô mũm mĩm, hắn sẽ có phản ứng. Cô ngu ngốc làm theo. Chẳng những không có tác dụng mà còn bị Mạc Thất Uông đem đi phát tán khắp nơi, làm cô mất danh dự. Song Song hận, thù này tôi không trả, tuyệt đối không làm người!
"- Vậy anh nói gì về việc cấu kết với " người kia" qua mặt tôi?"
"- Do em hơi mũm mĩm thôi, bây giờ chia tay cô ta rồi, tôi vẫn còn nhớ thân hình tròn trịa ấy lắm!"
Thất Uông vừa nói xong, rất nhanh một cái tát đáp vào má. Hắn gằn giọng:
"- Em dám?"
"- Thế nào tôi lại không dám. Hạng vô sỉ như anh, có cho thì cẩu cũng không cần!"