Lời này như một tia sét giáng xuống dưới các đệ tử của môn giáo. Bọn họ tuy vậy nhưng không hề náo loạn mà đưa các trưởng lão lên. Từng người hỏi:
\- Tại sao vậy Vũ giáo chủ?
\- Vì ta sắp phải phi thăng rồi.
\- Vậy Ảnh giáo chủ có đi cùng cô không?
\- Có. Anh ấy vốn là người trên đó rồi.
Cái gì cơ? Cả đám người ngỡ ngàng sững người nhìn người đàn ông đang đứng cùng Nhàn Vũ. Ảnh giáo chủ của họ là người trên thiên giới sao.
Dù biết anh có thực lực rất mạnh nhưng không ngờ được luôn. Càng ngày họ càng được luyện tim rồi đó. Từ lâu, họ biết nữ giáo chủ rất trẻ nhưng lại có thực lực vô cùng cao. Còn Ảnh giáo chủ thì còn có thực lực ghê người hơn rất nhiều.
Rồi chỉ hai người họ xây dựng lên cả một môn giáo chống lại người khác. Lại còn rèn luyện họ đâu ra đó. Thực sự quá khủng rồi.
Vậy mà lại có chuyện còn ghê người hơn. Cô kiếm được rất nhiều bảo vật cùng dược thảo. Nhiều người trong môn giáo còn tò mò không biết cô có phải Thần Tài đi lịch kiếp hay không nữa.
Bây giờ chỉ sau vài năm, chưa đến một thập kỉ đâu mà cô đã bảo mình sắp phi thăng và Ảnh giáo chủ là người trên thiên giới đó cũng không khiến họ quá ngạc nhiên mà chỉ giật mình vì cô sắp ra khỏi môn giáo.
Nhưng điều đó cũng là cái sự đáng xấu hổ của các trưởng lão lớn tuổi hơn cô. Họ thực sự đau khổ nha. Nhưng vào trong môn giáo này thì tuy có rất nhiều quy tắc nhưng cũng rất thoải mái, vật chất cùng tư liệu võ công bí truyền cũng vô cùng phong phú. Như vậy chắc sẽ giúp họ phi thăng sớm hơn.
Nói chuyện bàn tàn xong, Nhàn Vũ đưa lệnh bài cho đệ tử tâm đắc nhất rồi mới đi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xong xuôi, cô đưa Dạ Ảnh đến một hang động nhỏ. Ở trong đó có bí tịch có thể phi thăng. Đây cũng vốn giành cho nữ chủ nhưng cô không đoạt đồ thì thấy phí lắm luôn nên thôi cứ lấy đã.
Quyển này phải đến cảnh giới Đại Thừa mới mở được phong ấn rồi sử dụng để phi thăng lên trên thiên giới. Nếu không cô cũng không tính để thời gian lâu như vậy làm gì dù đã biết trước.
Nhàn Vũ biết là dành cho nữ chính đại nhân nên hơi khó lấy là điều vô cùng bình thường. Dù sao hào quang nữ chính khá là khó thấy nhưng vẫn mập mờ nhìn được.
Dù gì cũng là nguyện vọng của nguyên thân thì sao lại từ chối được. Cô cũng là do tình huống ép buộc thôi mà.\( Trong lòng thế nào chắc mọi người cũng nghĩ được rồi nhỉ\).
Xông vào đó, cô nhớ không nhầm phải trải qua quá khứ của bản thân cùng huyễn cảnh. Phong ấn đó do một vị Đại Thừa nổi danh một thời giờ đã phi thăng, trở thành vị thần trên thiên giới, trước lúc đi, Nhàn Vũ khi hỏi Dạ Ảnh thì thấy anh nhíu mày kể.
Người đó là một trong những vị thần có quyền lực cao trên đó. Là một vị võ thần chiến chinh rất nhiều nơi. Ông ta tuy là võ thần nắm nhiều quyền lực nên bị mọi người có chút xa cách.
Nhưng không quan tâm ông vẫn lập ra nhiều chiến công hiểm hách. Đến tận ngày nay, ông vẫn luôn theo chính nghĩa.
Bắt Dạ Ảnh cũng là một trong những ý muốn của ông. Dù sao thì anh cũng bị coi là một mối nguy hại cho thiên giới, nhưng Dạ Ảnh lại thấy có gì đó không bình thường.
Nhưng rốt cuộc không có chứng cứ chứng minh gì cả nên anh không làm được gì ông ta.
Trong ảo cảnh, Nhàn Vũ thấy quá khứ của nguyên thân "Quý Nhàn Vũ".
Cô ấy từng là một cô bé trong gia đình ấm áp hạnh phúc. Cô ấy nghĩ mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thì bỗng có một đoàn người mặc đồ đen đến sát hại gia đình cô.
Nương cô ấy để cô vào trong tủ gỗ rồi căn dặn:
\- Vũ nhi à. Con hãy ngoan ngoãn ở đây nha. Đừng đi ra ngoài, ngoan thì tí nữa nương cho kẹo nhé.
Ngay sau đó, bà ấy liền dùng băng đông lại như vô tình. "Nhàn Vũ" hơi lạnh nhưng vẫn có thể chịu đựng được vì thể chất hàn của mình. Nó còn giúp cô phát triển linh căn biến dị.
Nếu là " Quý Nhàn Vũ " thì nhất định không chịu được vì đó là kí ức buồn sâu thẳm trong lòng cô dù có giúp cô trưởng thành.
Tấm băng đó khó có thể ngăn Nhàn Vũ thấy được cảnh bên ngoài. Ngoài đó là một cuộc hỗn chiến tàn khốc.
Cuối cùng cả nhà Quý Nhàn Vũ bị giết hết, còn đám hắc y nhân kia chỉ tổn hại có một vài người. Bọn chúng có nói gì đó nhưng Quý Nhàn Vũ vì sốc nên không chú tâm đến nhưng Nhàn Vũ thì có thể.
Đám hắc y đó là người của thiên giới. Gia đình này của nguyên chủ chắc chắn có bí mật gì đó động trời. Nhàn Vũ cố nhớ xem gia đình có để lại gì không?
Hình như có nha. Đó là một chiếc vòng cổ có hình bông tuyết. Trông nó rất có giá trị nên nguyên chủ không mấy khi động đến.
Cô ấy chắc cũng không ngờ được. Sau khi xem xong quá khứ của cô ấy, Nhàn Vũ chỉ coi như một bộ phim buồn.
Xem xong, Nhàn Vũ vẫn chưa cảm nhận được hơi thở của Dạ Ảnh nhưng nhờ khế ước nên vẫn thấy được mập mờ sự hiện diện của linh hồn.