Tên đó ngạc nhiên nhìn Nhàn Vũ. Hắn không ngờ cô sẽ tha rồi lại nhìn vẻ bực tức cằn nhằn của cô nên không dám mở miệng nói nhiều, chỉ dám cúi đầu tạ ơn.
Hắn là tạp tu nên không cần lo các môn phái khác đòi người còn vợ con thì hắn cho nương nhờ ở núi Ngọc Lê vì sợ ở phàm giới hắn không xuống thăm được mấy lần.
Nhàn Vũ nhìn tên kia bằng một con mắt, dò xét hắn rồi bảo:
\- Vừa nãy ta ngăn ngươi tự bạo cũng như hủy hoại hết tu vi của ngươi. Nhưng đừng có nóng vội. Ngươi dù sao cũng là người dưới trướng của ta rồi. Ở giáo hội của ta có luyện dược sư có thể giúp ngươi. Còn đây là Dịch dung đan, ăn vào sẽ không ai nhận ra ngươi.
Nói rồi, Nhàn Vũ đưa hắn một viên đan dược. Hắn không ngờ vực gì mà uống luôn. Thấy vậy, Nhàn Vũ cười bảo:
\- Không sợ ta hạ độc ngươi sao?
\- Không sợ. Ta chỉ còn vợ con và ngươi đã đồng ý giúp họ, vậy là được rồi.
\- Tốt, còn chút chí khí. Cầm thẻ bài này, ngươi sẽ được chữa trị nhanh chóng. Nhàn Vũ lấy còi bằng ngọc ra thổi. Hai người áo đen từ đâu ra quỳ xuống:
\- Bái kiến giáo chủ.
\- Mang tên này về chăm sóc cho cẩn thận. Sau này hắn sẽ là đồng môn với các ngươi.
\- Dạ.
Hai người đó kính cẩn với Nhàn Vũ rồi đưa tên kia về.
Nhàn Vũ có chút chán chường dựa vào người Dạ Ảnh. Anh biết cô hơi mệt nên để cô nằm thoải mái còn mình thì bế cô đi. Nếu ai thấy thì nhất định bảo hai người đang phân phát cẩu lương.
Đến gần một hồ nước nóng, hai người thấy một đóa hoa sen dưới thân cùng nhụy màu xanh băng giá nhưng cánh lại màu đỏ tươi.
Đây chắc là Băng Hỏa liên. Hai người cũng cảm thấy trong người mình, linh căn đang rạo rực hết lên thì chắc chắn.
Hai người kết hợp chân khí đồng thời nhổ nó lên. Theo nguyên tác thì Ngưng Thủy đã lấy tảng băng kia trong bí cảnh rồi dùng nó cho việc này.
Chẳng tốn quá nhiều sức lực vì năng lượng của họ cộng hưởng với Băng Hỏa liên. Cô cho nó vào hộp ngọc rồi đi về môn giáo của mình.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Chẳng bao lâu, về đến môn phái của mình, Nhàn Vũ liền thấy các đệ tử ra đón. Xếp ngay ngắn, hàng lối rõ ràng rồi đồng thanh chào to:
\- Kính chào hai vị giáo chủ.
Nhàn Vũ cùng Dạ Ảnh đều làm giáo chủ, nhưng thực quyền ở trong tay Nhàn Vũ vì thật sự Dạ Ảnh hoàn toàn không có tí năng lực quản giáo nào cả. Cô có chút mờ mịt không biết ở thế giới đầu anh quản lí công ty kiểu gì luôn.
Thiết lập nhân vật tạo ra sao ?
Vào môn giáo, cô đưa nhánh của Băng Hỏa liên cho luyện đan sư phụ tránh, một phần cô chế biến thành đồ ăn. Thật sự làm được đó.
Làm xong, cô bỏ hết sạch hình tượng lạnh lùng mà dỗ Dạ Ảnh ăn cơm. Sau vài năm ở cùng, Nhàn Vũ biết thừa tên này rất biếng ăn cùng kén cá chọn canh.
Dạ Ảnh chỉ thích ăn đồ ngọt cùng những món cá nếu không thì gần như không động đũa. Nếu ngọt quá cũng không chịu ăn nên rất khó chiều.
Nhàn Vũ khá là khó khăn khi phải nấu cho anh. Mà anh lại chỉ muốn ăn món tiểu Vũ nấu nêu không đừng nói là động đũa, ngay cả bàn ăn cũng không thèm vào ngồi luôn.
Đã có lần rồi. Lúc đó Nhàn Vũ không dẫn Dạ Ảnh đi ra ngoài cùng để anh ở lại trông môn giáo. Rõ ràng lúc đi đã dặn là phải ăn nhưng khi cô đi hôm trước, hôm sau liền về thì thấy bàn ăn vẫn nguyên chưa ai động vào.
Từ đó không đưa anh đi cùng thì không được. Cô vô cùng khổ luôn đó. Dù cô nấu có ngon hay không đều ăn hết nhưng người khác dù là cao lương mỹ vị cũng không thèm nhìn một cái. Thành ra khi nào cô cũng phải vào bếp. Khó lắm đó.
Ăn xong thì tất nhiên cả hai sẽ đi tắm. Dạ Ảnh như một đứa trẻ luôn bắt cô phải tắm cho. Nhàn Vũ thở dài, không thể không bỏ hết tự tôn đi để làm.
Dù sao hai người là vợ chồng rồi ngoại trừ việc viên phòng, chứ còn lại đều làm chung rồi.
Sau cùng, hai người cùng về phòng ngủ. Tự dưng, tối hôm nay, Dạ Ảnh tò mò hỏi:
\- Tiểu Vũ ơi, khi nào em mới phi thăng vậy ?
\- Nhanh thôi. Không lâu đâu.
\- Thật không ? Vậy bao nhiêu lâu nữa?
\- Hôm nay em đã lấy được Băng Hỏa liên thì chắc tầm tuần nữa thôi.
\- Vậy mau lên đi ta còn về thiên giới nữa.
\- Được rồi được rồi. Bây giờ ngủ đã đêm rồi, không thì tu luyện ha.
\- Thôi ngủ đi tiểu Vũ. Anh không muốn em mệt.
\- Vậy thì mau nhắm mắt đi.
Nhàn Vũ dỗ dành ôm Dạ Ảnh muốn ngủ không mộng mị đến sáng, trong khi đó còn tu luyện tăng lên tận Đại Thừa sơ kỳ.
Tuy nhận thức được ngay giữa đêm nhưng vì mệt rồi nên thôi, họ lại mặc kệ ngủ tiếp mà không hay biết việc này kinh động đến toàn bộ tu chân giới.
Chỉ đến sáng hôm sau, như mọi ngày, hai người tu luyện rồi nhanh chóng ăn uống vì hôm nay lại phải lấy bảo vật còn bắt một người nữa.
Nhàn Vũ đưa cho mỗi nhánh trong môn giáo của mình một quyển sách. Mỗi quyển có độ dày mỏng khác nhau. Cô dõng dạc đứng trước mặt những người cùng mình suốt mấy năm nay:
\- Hôm nay ta sẽ quyết định sẽ rời khỏi đây.