- A.... Tổng giám đốc. Anh làm gì vậy?
Tử Ái Huyên nhìn thấy thứ mà Tống Nhất Hàn cầm trên tay, đáy lòng có chút rối rắm. Sao anh ấy lại cầm cái băng cá nhân đó?
- Sao vậy?
Tống Nhất Hàn thấy Tử Ái Huyên bước vào phòng, có chút chột dạ vì chạm vào đồ của cô. Anh lấy bình tĩnh hỏi lại.
- À không. Anh trả lại cho tôi.... Á...
- Tử Ái Huyên!
Tử Ái Huyên vừa bước đến phía Tống Nhất Hàn đã trẹo chân mà ngã xuống. Tống Nhất Hàn cũng bất ngờ, đưa tay đỡ cô, nhưng do mất thăng bằng, anh cũng ngã xuống theo.
Tống Nhất Hàn vừa đau vừa nhăn mặt. Anh nhìn Tử Ái Huyên, có chút bực bội:
- Sao cô lại bất cẩn nữa thế?
- Tôi tôi....
Tử Ái Huyên lúc này như sắp khóc đến nơi.
Tống Nhất Hàn chậc lưỡi, định đứng dậy thì một vật trong góc phòng lọt vào tầm mắt anh. Cái ván trượt?
Thứ này nhìn qua rất quen mắt.
Khoan đã.
Cái ván trượt? Băng cá nhân? Tử Ái Huyên?
Hàn Quốc?
Không lẽ...
- Cô là cô gái ở Hàn Quốc?
Tống Nhất Hàn nghiêm túc nhìn Tử Ái Huyên hỏi.
- Tổng giám đốc... anh...
- Phải không?
Tống Nhất Hàn nheo mắt nhìn cô.
- Tôi... phải...
- Tại sao không nói tôi biết.
Vẻ mặt Tống Nhất Hàn có chút nghiêm trọng, anh cảm giác như chính anh đã bỏ lỡ một cái gì đó.
- Tổng giám đốc... Tôi chỉ là... Chỉ là...
Tử Ái Huyên đột nhiên cảm thấy khó nói. Rõ ràng là anh ấy không nhận ra cô trước. Vì cái gì hiện tại lại chất vấn cô. Trong mắt cô, anh ấy là người vô cùng quan trọng. Nhưng trong mắt anh ấy thì sao, cô chỉ là một nhân viên mà thôi. Vì cái gì hiện tại lại tỏ thái độ đó với cô.
- Tử Ái Huyên...
- Tổng giám đốc... hức... Ngay từ đầu, là anh không nhận ra tôi... hức... Vì sao hiện tại lại hung dữ với tôi như vậy...
Tử Ái Huyên không khống chế được rơi nước mắt. Cô hiện tại rất đau lòng.
- Tôi... Xin lỗi... Tôi không biết tôi đã từng gặp cô. Xin lỗi... Đừng khóc ....
Tống Nhất Hàn bị nước mắt của cô làm cho bối rối. Là anh quá nghiêm trọng vấn đề rồi. Chuyện này vốn dĩ là anh không đúng, cư nhiên lại dọa cô. Haizzzz... Nhưng thật sự khi nãy, trong lòng anh rất khó chịu. Cũng chẳng biết là bản thân bị sao.
- Tôi...
- Trả cái băng lại cho tôi.
Tử Ái Huyên uất ức nói, nhìn chằm chằm tay Tống Nhất Hàn.
Tống Nhất Hàn nhìn cái băng cá nhân ở tay mình, nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười ranh ma:
- Tử Ái Huyên! Có phải... cô thầm mến tôi không?
- A... Tổng giám đốc, anh nói gì vậy? Sao tôi... có thể... tôi...
Tử Ái Huyên lắp bắp, mặt đỏ lên như quả cà chua chín.
- Chúng ta... thử không?
Tống Nhất Hàn đối diện cô, ánh mắt thập phần nghiêm túc. Khoảng thời gian ở bên cạnh cô, Tống Nhất Hàn cảm thấy có chút gì đó ấm áp. Mặc dù anh chưa xác nhận rõ tình cảm của mình, nhưng anh muốn nắm bắt cơ hội này. Anh không muốn bỏ lỡ cô...
- Thử? Gì chứ?
- Tử Ái Huyên, cô thử làm bạn gái tôi đi?
- Sao? A... Tổng giám đốc... Anh đang nói gì vậy?
- Tôi có chút cảm giác với cô rồi. Chúng ta thử đi.
- Tôi... thật ra... Tôi thích anh từ lâu rồi. Từ lần đầu chúng ta gặp nhau.
Tử Ái Huyên bị câu nói của Tống Nhất Hàn kích động. Nhất thời mở miệng thổ lộ.
Tống Nhất Hàn sống ngần ấy năm, lần đầu tiên có người chủ động tỏ tình với anh. Điều đó khiến tim anh đập lệch nhịp. A... Chết mất thôi. Tử Ái Huyên thật sự là moe chết đi được.
- Cô ngốc, nếu thích thì phải nói chứ?
- Nhưng mà... anh không thích tôi...
Nghĩ đến đây, Tử Ái Huyên buồn bã xụ mặt.
- Ai nói là tôi không thích. Hiện tại, Tống Nhất Hàn tôi khẳng định, tôi có cảm giác với cô. Một chút thích cô. Như vậy đủ chưa? Chấp nhận làm bạn gái tôi nhé!
Tống Nhất Hàn thật sự không khống chế được tâm tình.
- Nhưng nếu sau này anh không thích tôi nữa thì sao? Anh vẫn còn tình cảm với cô gái kia đúng chứ?
Ánh mắt Tử Ái Huyên tràn ngập lo lắng. Cô thật sự sợ điều đó.
- Tử Ái Huyên, khi tôi đã quyết định, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Về Ngạc Ngạc, đó đã là quá khứ rồi. Hiện tại, cuộc sống của tôi không liên quan đến cô ấy.
Tống Nhất Hàn nghiêm túc nói. Anh thật sự đối với Ngạc Ngạc đã không còn phần tình cảm kia. Bởi vì anh nhận ra, Tử Ái Huyên mới chính là người mà anh tìm kiếm. Cô gái có thể ở cạnh anh mỗi lúc anh cần, cùng anh trải qua những niềm vui, nỗi buồn. Anh thật sự có chút thích cô mà. Vì sao không chịu tin anh.
- Anh...
Tống Nhất Hàn không để cô nói, đã cúi xuống hôn cô. Anh không biết phải làm gì nữa. Thay vì nói bằng lời, dùng hành động có phải tốt hơn không. Hôn cô, chính là muốn nói với cô biết. Tử Ái Huyên, tôi thích cô.
Tử Ái Huyên trợn mắt nhìn Tống Nhất Hàn, kinh ngạc đến mức hoá đá.
- Em đã tin chưa? Anh nói anh thích em. Nếu vẫn chưa đủ để em tin anh, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ chính thức theo đuổi em. Như vậy được rồi chứ?
- Em tin rồi.
Tử Ái Huyên ngượng ngùng lí nhí. Cô vẫn luôn tin anh. Chỉ là, cô sợ mọi thứ cô đang nhìn thấy là mơ.
- Được rồi. Để anh đi lấy thuốc.
Tống Nhất Hàn khẽ cười, đứng lên tìm thuốc bôi cho cô.
Tình yêu của mỗi con người, đôi lúc đến mà không cần báo động. Chúng ta không biết đã thích nhau từ bao giờ, yêu nhau vì cái gì. Chúng ta chỉ biết rằng, khoảng khắc mà hai trái tim hoà chung một nhịp đập, chúng ta khao khát nắm giữ người ấy thật chặt.
-----------------
- Cái gì? Đám cưới?
Đổng Ngạc Ngạc kinh ngạc hô lên. Ba mẹ cô rốt cuộc đang làm gì nha? Khi không lại nói chuyện đám cưới với cô.
- Đúng rồi. Ba mẹ và Mã phu nhân đã quyết định được ngày rồi. Giờ chỉ chờ hai đứa chụp hình cưới nữa thôi.
Lạc Thanh Yên nhìn cô cười cười nói. Dù sao Ngạc Ngạc cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Bà và ba Đổng cũng mong có cháu ẳm bồng lắm.
- Nhưng Lăng Tư Duệ, mọi người bàn chuyện mà không thông qua ý kiến của anh ấy. Anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.
Đổng Ngạc Ngạc không nghĩ chuyện này lại tới nhanh như vậy. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để cưới mà.
- Ai nói anh không đồng ý.
Đổng Ngạc Ngạc vừa nói xong, giọng Lăng Tư Duệ từ đằng sau đã vọng lên. Hắn từ ban công đi vào, nhìn ba mẹ Đổng Ngạc Ngạc rồi gật đầu chào.
Chuyện đám cưới, Lăng Tư Duệ cũng mong nó diễn ra sớm. Chỉ là hắn không ngờ, mẹ hắn còn nhanh tay hơn hắn. Chưa gì hết mà đã bàn trước với ba mẹ vợ.
- Gì chứ? Duệ... Chúng ta...
- Em không muốn lấy anh sao?
Lăng Tư Duệ nhíu mày.
- Không phải... nhưng cái này... kì thật có chút sớm...
Cô lấy hai tay trỏ trỏ vào nhau, mắt hướng đến hắn như con mèo con tội nghiệp.
- Được rồi. Anh không miễn cưỡng em. Đợi em từ từ quyết định.
Lăng Tư Duệ nói rồi bước ra khỏi phòng. Kì thực hắn đang nghĩ trong đầu, phải làm cách nào mới có thể khiến cô toàn tâm toàn ý lấy hắn. Thế nên mới án binh bất động. Tạm thời cứ cho cô thời gian. Nhưng mà, trong đầu Đổng Ngạc Ngạc lại suy nghĩ khác.
Duệ không phải bị cô chọc cho tức giận chứ?
- Ba mẹ...
Đổng Ngạc Ngạc rươm rướm nước mắt nhìn ba Đổng mẹ Đổng.
Đổng Trác Dương không nói gì, vẻ mặt có chút thâm trầm rời đi.
Lạc Thanh Yên vỗ vỗ vai con gái, có chút đau lòng. Lăng Tư Duệ này, tính khí có chút cổ quái. Quyết định gả con gái của bà có đúng đắn không nhỉ? Nếu lỡ may con gái mình chịu khổ... Nhưng chắc không đâu. Dù cậu ta có chút lạnh lùng nhưng tính khí rõ ràng cương quyết. Tình yêu dành cho con gái bà mãnh liệt như vậy, đến bà còn cảm động nữa là. Cầu mong cô con gái ngốc nghếch này sẽ suy nghĩ thấu đáo một chút.
- Ngạc Ngạc, trước mắt con hãy suy nghĩ thật kĩ. Lăng Tư Duệ có lẽ vì yêu con nên mới nôn nóng muốn kết hôn sớm. Mẹ biết con còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện. Nhưng hôn nhân là chuyện cả một đời người. Ba mẹ không ép con. Lăng Tư Duệ cũng không ép con. Con có thời gian suy nghĩ.
- Mẹ, con không phải không yêu anh ấy. Chỉ là con sợ.
Đổng Ngạc Ngạc không trưởng thành như những người khác. Tâm lý sợ hãi này đúng là không thể tránh khỏi.
- Ngạc Ngạc, mẹ biết. Lăng Tư Duệ yêu con như vậy, cậu ấy sẽ không để con chịu khổ.
Đổng Ngạc Ngạc trước lời trấn an của Lạc Thanh Yên, đáy lòng giảm đi lo lắng nhưng ánh mắt cô lại có chút gì đó ưu sầu.
--------------------------
- Cái gì? Anh muốn hỏi tôi cách để cầu hôn sao?
Cố Vũ Mặc bất kinh thất sắc nhìn Lăng Tư Duệ.
- À... Ừ... Tôi muốn cầu hôn Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ có chút ngại khi nói ra. Vẻ mặt hơi đo đỏ. Kì thật, đây là lần đầu tiên hắn bỏ đi cái vỏ bọc lạnh lùng, hạ mình đi kham khảo ý kiến người khác.
- Hahaha... Cười chết tôi rồi. Duệ~ không nghĩ anh cũng có ngày này nha.
Cố Vũ Mặc không khách khí ngồi cười như điên dại. Điều đó khiến Lăng Tư Duệ có chút trầm mặc.
Cảm nhận được khí lạnh nguy hiểm phát ra. Cố Vũ Mặc mau chóng ngậm miệng lại, hắng giọng:
- E hèm. Được rồi được rồi. Tôi không cười nữa. Nói thật, tôi cũng chưa cầu hôn bao giờ. Nhưng mà, tôi đây rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Cố Vũ Mặc bắt đầu khua môi múa mép.
- Nói thử xem.
Lăng Tư Duệ bắt đầu không có kiên nhẫn.
- Đa phần con gái đều thích lãng mạn. Ngạc Ngạc nhà anh chắc cũng không ngoại lệ. Tôi nghĩ, anh nên chuẩn bị một thứ gì đó mà cô ấy đặc biệt yêu thích. Rồi quỳ xuống trước mặt cô ấy, cầm tay....
- Những thứ này không cần anh nói tôi cũng biết. Cái tôi muốn là làm thế nào để cô ấy chấp nhận lấy tôi.
Lăng Tư Duệ cắt ngang lời Cố Vũ Mặc, không để ý vẻ mặt ai kia đang mất hứng.
- Chỉ cần anh làm như vậy là cô ấy chấp nhận lấy anh rồi. Ể... Mà khoan. Hai người không phải xảy ra vấn đề gì chứ?
Cố Vũ Mặc nghi ngờ nhìn Lăng Tư Duệ.
- Cũng không có gì. Cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý để kết hôn với tôi.
Nói đến đây, Lăng Tư Duệ có chút ưu sầu.
- Cái này... cũng không phải không có cách. Haha... Duệ, tôi chỉ anh cách này.
Như nghĩ ra điều gì thú vị, Cố Vũ Mặc cúi đầu nói vào tai Lăng Tư Duệ.
Liệu kết hoạch của hai người bọn họ có thành công?